Chương 1289: Quân Nhân Tây Bắc

Chương 1289: Quân Nhân Tây Bắc Bất quá, trước kia mật đạo này dùng để làm những chuyện dơ bẩn, phía dưới còn có mật thất và lao tù nữa. Từ sau khi Khánh Chẩn tiếp nhận trang viên Bạch Quả xong thì phát hiện phía dưới có hơn 100 thi thể nữ nhân. Khánh Chẩn biết, nơi này nhất định từng xảy ra chuyện xấu xa nhất trên đời. Bốn người từ mật đạo nối đuôi nhau mà vào, vừa mới tiến vào mật đạo, La Lam nhìn lên bức tường liền ngây ngẩn cả người. Trong mật đạo có gắn đèn, chiếu sáng hai bên vách tường có vô số dòng chữ nhỏ: "Cô độc." Khánh Chẩn đứng lại: "Là lão tam khắc." Đột nhiên, La Lam thậm chí có thể tưởng tượng được Khánh Thận từng vô số lần đứng ở chỗ này, chờ đợi được thay đổi thân phận cùng Khánh Chẩn. Đối phương từng đứng tại đây yên lặng chờ đợi được dung nhập cùng họ, không còn cô độc như trước nữa. Mỗi lần La Lam nghĩ đến những hoài nghi của bản thân trước kia cùng lời nói nghi vấn đối phương, trái tim hắn như bị người khác bóp nghẹn lại. Hắn vẫn luôn hoài nghi mục đích của lão tam, hắn nghi ngờ động cơ của lão tam. Không ngừng thăm dò, châm chọc và khiêu khích, nhưng từ trước đến nay lão tam đều không tức giận. Thế nhưng, lúc đó lão tam nhất định rất khổ sở a. "Ca, đi thôi…" Khánh Chẩn nói: "Không thể để cho lão tam chết vô ích." "Ừ, không thể để lão tam chết vô ích…" La Lam gật đầu. Bốn người đi vào mật đạo tối đen. Cuối con đường có một chiếc xe đã chuẩn bị từ trước, bốn người một chiếc, dựa theo kế hoạch đã định sẽ mà lên đường. Phía đông hàng rào 111, Hoàng Hôn nhanh chóng di động, trên đỉnh đầu của nó là một bầy chim đen như đám mây. Khi đám La Lam lái xe rời khỏi hàng rào, Hoàng Hôn lập tức đổi hướng, trực tiếp đuổi theo chiếc xe. ... Tại hàng rào 144, mấy vạn người già, rẻ nhỏ, phụ nữ xếp hàng đợi đi qua mật chìa khóa chi môn. Không có bối rối như trong tưởng tượng, tuyệt đại bộ phận mọi người đều đang nghỉ ngơi và chờ đợi. Trong khu nghỉ ngơi cơm nước, trong tay mỗi người là một tờ giấy có thứ tự. Cứ cách một đoạn thời gian, binh sĩ sẽ hô to họ tới xếp hàng đi qua. Bất quá, nhân sinh trong loạn thế thật sự muôn màu. Nơi này không chỉ có người già, phụ nữ và trẻ em, kỳ thật còn có những người dùng tiền “mua vé”. Vương Phú Quý điều động mấy trăm chiếc xe vận tải, tự nhiên cũng phải cho đám thương nhân đó ưu đãi nhất định, cho nên cho phép họ không cần chịu khổ xếp hàng đi qua mật chìa khóa chi môn luôn. Trên thực tế, người có tiền có quyền trên thế giới này thật sự có thể hưởng thụ một ít đặc quyền. Tuy Vương Phú Quý có thể tùy ý sai xử họ nhưng chung quy mặt mũi vẫn phải cho. Đám thương gia bình thường khác sau khi tới khu quân nhân vẫn phải xếp hàng như người thường đợi tên. Có điều họ không chịu đợi, nhao nhao bảo muốn dùng vàng mua thứ tự ưu tiên. Đám người này cũng đã mua bất động sản ở cứ điểm 178, tới nơi là dọn vào ở được luôn. Quân Tây Bắc cũng biết những chuyện này nhưng không nhúng tay vào quá nhiều. Thế giới chân thật như thế đó. Lão bá từng được Nhâm Tiểu Túc kêu binh sĩ đưa tới khu quân nhân chờ đi tản không ngừng tuyên truyền dùm Nhâm Tiểu Túc. Nói Thiếu soái bắt hắn tới thế nào, Thiếu soái nhân nghĩa ra sao, ngay cả loại tiểu nhân vật như hắn ngài cũng quan tâm… Trong sự miêu tả của hắn, không phải binh sĩ khiêng hắn tới, mà là Nhâm Tiểu Túc tự mình khiêng hắn tới đây. Giờ khắc này, trong lòng lão bá không khỏi cảm khái, thế giới thay đổi thật nhanh. Nay quân Tây Bắc đã có thủ đoạn giúp người ta một bước đi ngàn dặm rồi. Nhưng đúng lúc này, bỗng có một con chim sẻ ngậm một cái ống gỗ bay tới. Binh sĩ phụ trách canh giữ trên cao điểm đã sớm nhận được lệnh, thấy chim là bắn hạ hết. Bang bang, hai tiếng súng vang dội vang lên, chim sẽ bị bắn rơi xuống đất. Đại lừa dối nghe được tiếng súng lập tức dẫn người tới xem xét, hắn không quản chim sẻ ra sao mà nhặt ống gỗ lên. Trên tờ giấy khi rõ một dòng chữ: "Sau 3 phút đồng, cửa thông đạo sẽ bị tập kích bằng tên lửa. Mời di tản người, không được di tán thông đạo, bằng không cả hàng rào 144 sẽ bị phá hủy.” Đại lừa dối có chút sửng sốt, không hề nghi ngờ gì, đây là giấy Linh đưa tới. Linh dường như đã biết thủ đoạn rút lui của họ nên muốn trực tiếp hủy đi. Thế nhưng hắn ngờ, nếu Linh muốn tập kích nơi này bằng tên lửa thì sao còn phải nhắc? Cho nên, thứ đối phương muốn phá hủy không phải người nơi này, mà là cánh cửa kia? Đến cùng là vì sao a? Chung quy Nhâm Tiểu Túc cũng đã chỉ họ cách phá hủy cánh cửa này rồi. Nhưng hiện tại ngay cả đường lui này Linh cũng muốn phá. Không kịp làm thêm gì nữa, đại lừa dối gào đã thét lên: "Nhanh đưa tất cả mọi người rời đi, nhanh! Cách mật chìa khóa chi môn càng xa càng tốt!" Binh sĩ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng phục tùng là thứ đã khắc sâu trong xương tủy của họ. Quân Tây Bắc nhanh chóng hành động, họ dẫn nạn dân đi, mọi người mau chóng rời xa mật chìa khóa chi môn. Vương thị có tên lửa, tuy không bằng Khánh thị nhưng vẫn rất kinh khủng. Hiện giờ bốn tòa hàng rào này e rằng đã nằm trong tầm bắn của đối phương, mà đại quân của AI cũng cách nơi này không xa. Mọi người nhanh chóng rời đi. Đại lừa dối không dám đánh bạc, hắn chỉ có thể dẫn người đi trước! Lúc này, có người đột nhiên chạy tới chỗ mật chìa khóa chi môn. Đại lừa dối nhìn thấy thì phát hiện đó là Trương Hạo. Đại lừa dối giận dữ hét: "Ngươi làm gì thế, tên lửa sắp rơi xuống mà ngươi còn chạy vào đó, ngươi không muốn sống nữa?" Nhưng mà Trương Hạo quay đầu lại nói: "Trưởng quan P5 đã báo với, nếu mật chìa khóa chi môn đối mặt với nguy cơ bị hủy thì phải đóng lại ngay. Nói cách khác, nếu không đóng, người đã đi qua đây sẽ bị rơi ra hết!" Đại lừa dối im lặng, hai ngày nay, người đi qua mật chìa khóa chi môn có mấy vạn. Nếu nạn dân đều quay lại nơi này, hắn cũng không biết nên nói thế nào với Nhâm Tiểu Túc nữa. Nhưng vấn đề là, nếu hiện tại đóng mật chìa khóa chi môn lại, thời gian căn bản không đủ, trừ phi phải có người hy sinh. Cứu một người hay cứu mấy vạn người, tình huống này lại xảy ra. Đây là một sự lựa chọn khó khăn, ngay cả loại người từng đương đầu với sóng to gió lớn như đại lừa dối cũng khó có thể quyết định ngay được. Thế nhưng lựa chọn này đối với Trương Hạo thì không chút khó khăn gì. Trương Hạo cười chào đại lừa dối: "Trương Hổ Thắng trưởng quan, ta là một quân nhân Tây Bắc." Nói xong, hắn quay người chạy tới chỗ mật chìa khóa chi môn, thân hình kiện tráng như báo săn. Trên bầu trời phía xa, ba tên lửa nhỏ dài bay tới, tốc độ vượt qua cả âm thanh. Sau 20 giây, tên lửa như lôi đình đánh vào mật chìa khóa chi môn. Mọi thứ trong vòng mấy chục thước quanh đó đều tan vào tro bụi. Mà điều đại lừa dối lo lắng không hề xảy ra. Người từng đi qua mật chìa khóa chi môn tới cứ điểm 178 không bị rơi ra.