Chương 1291: Lòng Tin Tuyệt Đối

Chương 1291: Lòng Tin Tuyệt Đối Hassan đến hàng rào 144 không bao lâu thì mọi người đã thấy ở đường chân trời xuất hiện đàn sói bọn họ quen thuộc. Ban đầu trong trận chiến ở Tả Vân sơn năm ấy, đàn sói làm tê liệt trận hình mọi rợ, nhìn qua hung hãn dị thường. Mà bây giờ mọi người gặp lại đàn sói, bỗng trong lòng cảm thấy thân thiết đến lạ. Chỉ có đại lừa dối là không rõ: "Sao chủ nhân nhà ngươi lại biết nạn dân của chúng ta khó rút?" Lẽ ra hiện tại liên lạc giữa Tây Bắc và thảo nguyên đã bị đứt đoạn, đối phương sao mà biết được? Hassan suy nghĩ nửa ngày: "Tuy ta không hiểu lắm nhưng đây chính là chỗ lợi hại của gia chủ nhà ta." Nhan Lục Nguyên trở thành bán thần gần như đạt được năng lực nói sao làm vậy. Rất nhiều người đã dần quên, kỳ thật năng lực Nhan Lục Nguyên từng am hiểu nhất chính là chúc phúc. Nhan Lục Nguyên biết thời gian rất gấp, nhưng hắn không biết nên làm thế nào mới có thể nhanh chóng đến giúp Nhâm Tiểu Túc. Cho nên hắn nguyện cầu may mắn cho Nhâm Tiểu Túc, sau đó thuận miệng hỏi Hassan: Ngươi cảm thấy hiện tại quân Tây Bắc phải đối mặt với khốn cảnh gì? Lúc ấy Hassan có phần không dám trả lời, chuyện trọng yếu như vậy sao có thể hỏi hắn chứ. Nhan Lục Nguyên nói, chỉ cần ngươi trả lời là được. Hassan đáp, nếu đúng như chủ nhân nói, địch nhân lần này khó có thể chống lại, hiện tại họ nhất định đang vội vã rút lui a. Nhưng nhiều nạn dân như vậy, e rằng trong lúc nhất thời khó lòng rút lui hết. Lúc ấy Nhan Lục Nguyên liền gật đầu, sau đó lệnh cho Hassan và đàn sói đi trước một bước, đến hàng rào 144 trợ giúp quân Tây Bắc. Đàn sói giống như chó vàng lớn, không ngừng giục chiến mã và đàn trâu chạy tới, cuối cùng cũng tới kịp lúc. Về phần chúc phúc, Nhan Lục Nguyên đã sớm nắm giữ kỹ năng này, giúp nó gia tăng thêm hiệu quả. Lúc này, đại lừa dối nghe Hassan nói thế thì không khỏi mừng rỡ, đàn sói đó thông minh còn hiểu nhân tính, hơn nữa đàn sói to lớn, cước lực vững vàng, một con sói cũng đủ chở chừng hai ba người. Còn có đàn trâu, đủ để già chở nạn dân rút lui. Hàng rào 144 vốn tràn ngập nguy cơ nay đã có phần đỡ hơn. Các nạn dân được quân Tây Bắc sắp xếp tập kết tại cửa thành. Ban đầu khi mọi người vừa thấy đàn sói thì có chút không dám tới gần. Đừng nói các nạn dân, nói thật thì ngay cả quân Tây Bắc cũng có điểm sợ đàn sói. Thể trạng những con sói này thật sự quá cường tráng. Bất quá rất nhanh mọi người đã phát hiện, đàn sói thật sự thật rất biết điều và khéo léo. Khi có người tới gần, chúng ngay cả động cũng không động, thậm chí còn chủ động nằm xuống để mọi người leo lên lưng. Trong quá trình leo lên, có vài đứa nhỏ tóm lông chúng để mượn lực, chúng cũng chẳng hề bất mãn, cứ như đã quá quen với điều này. P5092 nhìn một màn trước mắt, nói với đại lừa dối: "Vấn đề di tản đã được giải quyết, chiến lữ số 6 có thể an tâm quấy rối quân địch." Đại lừa dối nói: "Nếu không... chiến lữ số 6 cũng theo chúng ta rút lui đi. Dù sao hiện tại tiền tuyến đã được dời về sau.” P5092 lắc đầu: "Không được, chiến lữ số 6 phải ở lại tranh thủ thời gian cho hậu phương. Ta đã xem qua bố phòng của kẻ địch, hiện tại quân địch tăng nhanh tốc độ, muốn hậu phương ổn định cần tranh thủ cho họ thêm 2 ngày nữa. Hơn nữa, tốc độ của nạn dân không nhanh, quân địch có đội cơ giới, rất dễ đuổi kịp." P5092 là thiên tài chỉ huy, hắn chỉ cần liếc mắt là biết bố phòng đội bạn thế nào để phối hợp. Trương Cảnh Lâm chưa bao giờ yêu cầu họ ngăn chặn quân địch hai ngày, nhưng P5092 hiểu rõ, đây là trách nhiệm của chiến lữ số 6. Bố phòng là một công trình vô cùng phức tạp, trước kia Tây Bắc từng có một phòng tuyến, nhưng vấn đề là khi đó họ không ngờ nhân số kẻ địch khổng lồ đến vậy. Cho nên, khi đối mặt với địch nhân đã thay đổi, mọi thứ cần được điều chỉnh lại. Nếu vẫn giữ nguyên kế hoạch cũ, e rằng sẽ ăn thiệt thòi lớn. Hơn nữa, hiện tại dù có đàn sói cùng đàn trâu tới hỗ trợ, nhưng nạn dân đi bộ vẫn còn mấy vạn người. Số cư dân ở bốn tòa thành cộng lại còn có hơn trăm vạn người. Từ hàng rào 144 lui đến phòng tuyến chừng 481 km, với tốc độ đi bộ của người bình thường, con đường này thật sự quá dài. Nếu những người này bị quân địch đuổi kịp, đó sẽ là đại nạn. Đại lừa dối thở dài: "Được rồi, vậy các ngươi cố gắng cẩn thận, chuyện nạn dân cứ giao cho ta, chuyện quấy rối quân địch thì nhờ cậy các ngươi." "Yên tâm…" P5092 quay người đi vào trong hàng rào, nơi này còn mấy vạn tướng sĩ Tây Bắc đang chờ hắn. Trước khi tới Tây Bắc, Nhâm Tiểu Túc đã hứa hẹn với hắn, nơi này không có đấu tranh lục đục, không có tranh giành quyền lực, không có nội chiến hàng rào, Hỏa Chủng chỉ cần hoạt động vì sự tồn tại của nhân loại là được. Dù binh sĩ Hỏa Chủng muốn là công binh xây dựng, Nhâm Tiểu Túc cũng đồng ý. Có đôi khi, P5092 cảm thấy lựa chọn tới Tây Bắc có lẽ là lựa chọn chính xác nhất đời mình. Hiện giờ, những chuyện Nhâm Tiểu Túc hứa với hắn, tất cả đều đã làm được. Vậy P5092 hắn tự nhiên cũng không thể phụ sự tín nhiệm của đối phương. Chiến lữ số 6 nhất định sẽ là thuyền nhỏ giữa biển động, chèo chống một khoảng trời cho hậu phương kịp thở. Bất quá, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên P5092 đối mặt với loại chuyện này. Sau khi trở lại quân doanh, Hắc Hồ sớm đã lệnh cho chiến lữ số 6 chờ xuất phát. Mấy trăm chiếc xe chở lính, tinh thần mỗi binh lính đều vô cùng phấn chấn. Dù mọi người có chút sợ hãi nhưng chỉ đơn giản là cảm xúc mà thôi. Các kỵ sĩ cũng đứng trong đội ngũ, P5092 nói với Lý Ứng Duẫn nói: "Tuy các ngươi không có trách nhiệm phải chiến đấu cùng với chúng ta, nhưng nếu gia nhập với chúng ta rồi thì phải phục tùng mệnh lệnh. Lời này nghe có phần không khách khí, nhưng vẫn nên nói trước thì hơn." Các kỵ sĩ nhìn nhau cười, Trương Thanh Khê cười nói: "Yên tâm, chúng ta hiểu, ngươi cứ coi chúng ta như binh lính bình thường là được." P5092 sắp xếp kỵ sĩ vào tiểu đội 22 của T5. Lúc mấu chốt nhất xem như mũi dao nhọn để sử dụng. ... Phương bắc hàng rào 111, La Lam đang lái xe điên cuồng. Trên đường đi, hắn và Hứa Man hai người đổi tài, ngày đêm đi gấp. Rương phía sau xe toàn bộ đều là xăng, đủ để chèo chống họ đến cứ điểm 178. Nhưng hiện tại cái cần lo lắng nhất không phải xe mà là Hoàng Hôn đang truy đuổi ở phía sau. La Lam thông qua kính chiếu hậu thấy được đám mây đen cuồn cuộn trên trời do bầy chim hội tụ tới công kích. La Lam nói thầm: "Khánh Chẩn a, cự ly cách điểm tụ hợp ngươi nói còn hơn 200km. Nhưng ta cảm giác... chúng ta có thể sẽ không chống đỡ được đến lúc đó." Đại lộ kết nối giữa Tây Bắc và Tây Nam được làm rất tốt. Xe chạy hơn 10km/ giờ chỉ cần hơn một giờ là tới. Xe có thể chạy nhanh hơn, nhưng nếu nhanh hơn, một viên đá nhỏ trên đường cũng đủ để lấy mạng người. Chung quy họ không phải tay đua xe chuyên nghiệp, khó lòng duy trì tốc độ lái như thế. Khánh Chẩn nhìn thoáng ra sau, nhưng hắn một chút cũng không hoảng hốt. Chu Kỳ ngược lại sốt ruột: "Ngươi nói gì đi chứ, chúng ta sắp chết rồi, xung quanh đây một con sông cũng không có. Lão tử muốn chạy cũng không chạy được!” Khánh Chẩn cười nói: "Gấp cái gì, nếu người tới thật sự là Nhâm Tiểu Túc. Ta có lòng tin tuyệt đối với hắn. Yên tâm, hắn sẽ tới kịp." Vừa dứt lời, mọi người ở trong xe nghe được tiếng còi tàu vang lên từ phương bắc. Trên đường chân trời, một đoàn tàu hơi nước dùng tốc độ cao di chuyển. Nhâm Tiểu Túc cũng không chờ ở điểm tụ hợp mà đi thẳng tới hướng nam.