Chương 1295: Chiến Thắng

Chương 1295: Chiến Thắng Tây Bắc như một bức sơn dầu màu vàng được thần minh tạo ra. Những vệt màu vàng sền sệt ngưng tụ thành sơn mạch và khe nứt đồi núi. Đoàn xe của chiến lữ số 6 đi ngang đó như một đàn kiến vận chuyển đồ ăn. Ngay vào lúc họ sắp đi xuyên qua núi Tú Thủy, bỗng có hơn một ngàn quân địch từ hoang dã vọt ra bao vây họ. Kẻ địch đi bộ nhưng tốc độ vượt xa người thường. Hơn nữa trên mặt mỗi người đều có hoa văn màu bạc sáng choang. Khi Nhâm Tiểu Túc dẫn theo đám người Khánh Chẩn rút lui, La Lam đã nhạy bén phát hiện nơi đó không đủ số chiến binh nano. Mà số còn lại này tính cả đội đặc chủng của Vương thị đã sớm ẩn núp tại đây. Vương Uẩn và P5092 đã chọn nơi tốt nhất làm chiến trường, những gì họ nghĩ ra, AI tất nhiên cũng nghĩ ra được. AI trù tính đã lâu, nên nó không chỉ giữ lại chiến binh nano của Khánh thị, ngược lại còn biến đội đặc chủng của Vương thị thành chiến binh nano. Đồng thời phân phó súng lựu đạn đường kính 40 của Vương thị cho chi đội đặc chủng này sử dụng. Chi đội có đầy đủ tính cơ động cùng năng lực chiến đấu cường hãn. Từng người mặc áo chiến đấu màu vàng không ngừng bao vây đoàn xe, họ không cần giao lưu, vẫn luôn trầm mặc. Lúc này, vệ tinh trên vùng núi này đã bay đi chỗ khác. Theo đạo lý mà nói, khi tín hiệu vệ tinh yếu bớt, khả năng khống chế của Linh với những người này cũng yếu dần đi. Nhưng thực tế, chi đội này vẫn hoạt động hiệu quả. P5092 đoán, có lẽ khi tín hiệu yếu đi, chi đội sẽ trở thành một đội riêng biệt, người máy nano tự động khống chế họ thực hiện kế hoạch được được Linh định ra từ trước. Có thể nó, họ giống như bị thôi miên, tuy không được Linh trực tiếp điều khiển nhưng trong lòng vẫn có chấp niệm phải thực hiện. Chấp niệm này thúc đẩy họ phải hoàn thành mục tiêu. Sau đó, khi vệ tinh lần nữa quay về quỹ đạo cũ, những người này lần nữa sẽ bị Linh khống chế lại. Đương nhiên, hết thảy chỉ suy đoán của P5092 mà thôi, nhưng kỳ thật Khánh Chẩn nói rất đúng, hiện giờ thủ đoạn của AI đã vượt xa những gì họ suy đoán rồi. Khi chi đội này tới gần đoàn xe, họ vẫn chưa xung đột chính diện mà dùng súng lựu đạn bắn đoàn xe. Đường đạn của súng lựu đạn không quá chuẩn nên chỉ có tầm bắn chừng 400 mét. Nhưng chi đội tinh nhuệ này lại khác, dù họ đang ở cự ly cách đoàn xe 380 mét, họ vẫn có thể bắn trúng xe. Đường đạn như đã được tính trước, tinh chuẩn đến mức làm người ta sợ hãi. Gần 1500 chiến binh nano di chuyển trên nơi hoang dã, chỉ với 2 phút ngắn ngủi đã phá hủy hơn phân nửa xe của chiến lữ số 6. Từng chiếc xe hóa thành hỏa cầu, sơn mạch thoáng cái biến thành chiến trường tu la, tiếng oanh kích, tiếng nổ mạnh vang lên bên tai không dứt. Đường núi hẹp, chỉ đủ một chiếc xe tải đi qua. Số chiến binh nano này xuất thủ rất tinh chuẩn, họ phân tán ra trước và sau, phân biệt phá hủy số xe ở đầu và đuôi khiến xe ở giữa không thể làm gì, chỉ có thể chờ bị đánh. Hơn nữa, đường núi có địa thế thấp lõm, chiến binh nano ở hai bên đồi núi cứ thế tùy tâm sở dục mà hành động. Vào lúc này, dường như chi đội nano này đã phát hiện có chuyện không bình thường, trong xe chỉ có lái xe, trong thùng xe lại chẳng có ai. Lúc này chi đội muốn nhờ vào địa hình đường núi lùi lại, nhưng khi họ quay người thì phát hiện phía sau là vô số binh sĩ đang bao vây mình! Lúc này, chiến lữ số 6 phân thành 4 đội. Một đội do Kỵ Sĩ dẫn đầu đột phá, một cấu thành từ 22 T5, họ như hai thanh đao nhọn đâm thẳng về phía chiến binh nano. Chiến binh nano có tố chất thân thể rất cường đại, nhưng dù họ có trong năm phút đồng hồ cường thịnh nhất thì trình độ cũng chỉ bằng T3. Mà chiến lữ số 6 không thiếu nhất chính là cá thể cường đại. Từ đầu, binh sĩ Hỏa Chủng vốn đã được xưng tụng là cỗ máy chiến đấu. Chỉ vẻn vẹn 10 phút, hai mũi đao nhọn đã làm tê liệt trận hình chiến binh nano, bức chiến binh nano chỉ có thể tác chiến trong phạm vi nhỏ, thế cục nhanh chóng nghiêng về một phía. Hai đội còn lại một do Quý Tử Ngang, Vương Uẩn, Trương Tiểu Mãn dẫn đội bao vây cánh. Đội cuối cùng phụ trách bảo vệ P5092 đang chỉ huy toàn cục. Chỉ thấy Quý Tử Ngang nhấc đất sóng lên để cản kẻ địch tiến lên. Trong chiến tranh, trước giờ bộ binh luôn xem xe tăng như thiết bị cơ động dùng để phòng thủ. Với chiến tranh hiện đại, xe tăng, xe bọc thép… đều do bộ binh điều khiển. Hiện tại đang chiến đấu trên núi, vì thế đội thiết giáp không thể tham gia. Vì vậy Quý Tử Ngang cần phải đẩy mạnh thủ đoạn phòng ngự, điều này chính là ác mộng của kẻ địch. Đây là tuyệt cảnh P5092 chuẩn bị cho chiến binh nano. Hắn không tính sẽ thả bất kỳ một người nào đi. Nếu phía sau Tây Bắc có một đội ngũ tinh nhuệ thế này, lỡ họ dùng hình thức tự sát phá hủy đường tiếp tế của Tây Bắc sẽ là chuyện vô cùng nghiêm trọng. P5092 không thể để mặc mối nguy hiểm này P5092 xác định phía sau có một chi đội thừa dịp họ làm công tác di tản đã bọc hậu. Mục tiêu của trận đánh du kích này chính là chi binh sĩ bọc hậu này. Trên thực tế, Nhâm Tiểu Túc có thể tỉnh táo trong chuyến tiếp ứng Khánh Chẩn cũng nhờ P5092 nhắc nhở, sao hắn có thể để người khác lợi dụng bất cẩn của mình được chứ. Số xe đó bất quá chỉ là mồi nhử thôi. Bất quá, cái giá phải trả cho lần đánh du kích này có hơi lớn, P5092 đã chuẩn bị rất nhiều nhưng AI tính toán thật sự quá chuẩn, chiến binh nano có thể dùng súng lựu đạn từ xa phá hủy hơn nửa số xe dễ như trở bàn tay. P5092 ý thức được, chiến đấu cùng loại địch nhân này thật sự không thể dùng kinh nghiệm đã cũ áp dụng vào. Vì địch nhân lần này mạnh hơn rất nhiều những kẻ địch hắn từng gặp được. Lúc này, Tuân Dạ Vũ đứng bên cạnh P5092, báo cáo hướng đi của chiến binh cho P5092. Không thể không nói, radar biết đi Tuân Dạ Vũ thật sự rất có tác dụng, so với trong tưởng tượng còn hữu dụng hơn nhiều. Chiến lữ số 6 cũng nhờ hắn mới tìm được chi đội nano này. Đồng thời dùng vị trí địa lý phù hợp dụ dỗ đối phương tiến vào chiến trường, một đường tiêu diệt. Việc vệ tinh đi nơi khác chiến lữ số 6 đã biết trước, e rằng chính Linh cũng không ngờ điểm mạnh nhất của nó là nắm bắt tin tức nay đã trở thành điểm yếu nhất. Hơn một tiếng sau, chiến lữ số 6 dùng số thương vong nhỏ để đổi lấy chiến thắng trong trận này. Đám người Trương Tiểu Mãn vui cười hớn hở: "AI cũng chỉ như vậy thôi, không có gì đáng sợ!”