CHƯƠNG 1092: NHŨ DANH CỦA NGƯƠI LÀ KEO KIỆT (2)

CHƯƠNG 1092: NHŨ DANH CỦA NGƯƠI LÀ KEO KIỆT (2) "Không thích." Hạ Mạt lạnh lùng phun ra ba chữ. "Được rồi, ta sửa đổi một chút." Hạ Chí nắm chặt tay, sau đó buông ra, quả táo đã nhỏ đi một chút, nhưng lại hoàn chỉnh. Lần này Hạ Mạt rất tự giác, chủ động lấy quả táo từ trong tay Hạ Chí, cắn răng rắc, sau đó hình dáng của quả táo lại giống hệt với quả táo Hạ Chí tạo ra lúc đầu. "Đó là bữa sáng của ngươi." Lúc này Hạ Mạt lại nói. Hạ Chí bắt đầu ăn điểm tâm, Hạ Mạt tiếp tục ăn quả táo đen, hệt như những bữa sáng trước đây. Lúc Hạ Chí ăn điểm tâm xong Hạ Mạt cũng vừa gặm hết quả táo, nói theo một ý nghĩa nào đó, hai người bọn họ vừa ăn sáng chung với nhau. Ăn điểm tâm xong, Hạ Chí đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nhưng đúng vào lúc này, một bàn tay lạnh như băng đã bắt được hắn. "À, quên, đến, ôm một cái." Hạ Chí cười xán lạn với Hạ Mạt, sau đó cúi người ôm lấy nàng. "Ngươi ở lại đây nghỉ ngơi đi" Giọng điệu của Hạ Mạt vẫn băng: "Tỉnh ngủ lại đi" "Được rồi." Hạ Chí ngáp nhẹ một hơi: "Đúng là hơi mệt" Buông Hạ Mạt ra, Hạ Chí thuận thế ngã người nằm lên ghế sofa. Không tới một phút đồng hồ, hắn đã tiến vào mộng đẹp. Hạ Mạt lại đột nhiên biến mất, mãi gần một giờ sau nàng mới lại lần nữa xuất hiện. Sau đó nàng cũng nằm xuống ghế sofa. Trường trung học phổ thông Minh Nhật. Thu Đồng thức dậy tương đối sớm, bởi vì từ sáng sớm Hàn Tiếu đã gọi điện thoại cho nàng, nói về chuyện căn biệt thự của nàng bị cháy. "Thu đại tiểu thư, căn biệt thự gần như cháy sạch, không còn gì nguyên vẹn có thể sử dụng. Cảnh sát hoài nghi là Thu Tử Khang cố ý phóng hỏa, nhưng không có chứng cứ. Hơn nữa Thu Tử Khang còn có một người bạn gái làm chứng thay hắn ta, cho nên sau khi cảnh sát điều tra một hồi lại thả hắn ta đi" Hàn Tiếu kể lại đại khái: "Ta đoán cảnh sát cũng không thể làm gì Thu Tử Khang" "Quên đi, không sao, nếu biệt thự đã cháy sạch rồi, sau này ta cũng không cần phải có liên lạc tới lui gì với Thu Tử Khang" Đối với chuyện này, Thu Đồng có vẻ rất bình tĩnh. Thật ra nàng bình tĩnh như vậy cũng rất bình thường, nàng chưa từng coi Thu Tử Khang là đệ đệ, đương nhiên cũng chưa bao có hi vọng gì với Thu Tử Khang. Đừng nói Thu Tử Khang chỉ đốt biệt thự của nàng, cho dù Thu Tử Khang thuê người tới giết nàng giống Thu Thiên Lương, nàng cũng sẽ không cảm thấy khổ sở, bởi vì nàng vốn không để ý. "Cũng đúng. Đúng rồi, Thu đại tiểu thư, tuy biệt thự đã bị đốt cháy, nhưng mảnh đất trống kia vẫn là của ngươi, ngươi định xử lý nó thế nào? Định xây một căn nhà khác hay là bán đi?" Hàn Tiếu lại hỏi. "Bán đi đi, giữ lại cũng không có ý nghĩa gì" Đương nhiên Thu Đồng không muốn xây phòng ở gì nữa hết. Nàng vốn không thích chỗ kia, hơn nữa nhà mới của nàng đang được xây trên Minh Nhật sơn. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Hàn Tiếu, Thu Đồng vô thức nhớ tới Hạ Chí, sau đó nàng rất tự nhiên gọi điện thoại cho Hạ Chí. "Chào ngươi, số máy ngươi vừa gọi hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng..." Giọng nói truyền tới từ trong điện thoại khiến Thu Đồng hơi ngây người, trong lòng nàng lập tức cảm thấy bất an, bởi vì trong khoảng thời gian Hạ Chí mất tích, mỗi lần nàng gọi điện thoại tới cho hắn đều nghe được giọng nói như vậy. Sau khi bấm lại vài lần vẫn nằm ngoài vùng phủ sóng, rất nhanh Thu Đồng đã quyết định trực tiếp tới ký túc xá của Hạ Chí. Cửa đang đóng, gõ cửa cũng không có ai đáp lại, hiển nhiên Hạ Chí cũng không có trong phòng. "Gia hỏa này đã đi đâu?" Thu Đồng càng thêm bất an. Bên kia, Thu Tử Khang mới vừa đi ra khỏi cục cảnh sát, cùng đi với hắn ta còn có một thiếu nữ thoạt nhìn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi. Thiếu nữ này trang điểm rất đậm, dù là mặt hay hình ngoại đều rất khá, chỉ có điều giống với Thu Tử Khang, lúc này cả hai đều có vẻ tiều tụy, khiến người ta có cảm giác bọn họ là kiểu người dinh dưỡng không đầy đủ. "A Khang, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?" Thiếu nữ tựa trên người Thu Tử Khang, có chút mở mịt. "Mèo con, chớ nóng vội, chúng ta đi tìm một chỗ ở lại là được." Lúc này Thu Tử Khang lại có vẻ tương đối bình tĩnh. Trên thực tế, khi còn ở cục cảnh sát, đối mặt với câu hỏi của cảnh sát, hắn ta đã có vẻ hết sức bình tĩnh. "Ừm" Thiếu nữ mà Thu Tử Khang gọi là mèo con kia rất dịu dàng lên tiếng đáp lại. Đúng lúc này, trong một chiếc xe hơi màu đen đậu ở ven đường có người vươn tay ra, vẫy vẫy tay gọi Thu Tử Khang. Thu Tử Khang ôm mèo con chậm rãi đi về phía xe hơi màu đen. Cửa sổ thủy tinh chậm rãi hạ xuống, một thanh niên tóc vàng nói với Thu Tử Khang: "Thu đại thiếu, có người muốn gặp ngươi, dẫn theo bạn gái ngươi lên xe đi" "A Khang, hắn..." Mèo con có chút sợ hãi. "Không sao." Thu Tử Khang cười nhạt một tiếng, mở cửa xe ra, ôm thiếu nữ ngồi vào. Cửa xe đóng lại, rất nhanh xe đã lăn bánh. Trong xe vẫn luôn yên tĩnh, thanh niên tóc vàng cũng không nói lời nào, mà Thu Tử Khang cũng không hề hỏi gì, hệt như hắn ta đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra vậy. Nửa giờ sau, xe trực tiếp lái vào một bãi đậu xe dưới tầng hầm khách sạn, thanh niên tóc vàng xuống xe, sau đó dẫn theo Thu Tử Khang và mèo con đi vào thang máy. Sau đó nữa, bọn họ đi thẳng tới tầng cao nhất của khách sạn. Trong một phòng làm việc rộng rãi ở tầng cao nhất, một nam nhân ngồi trên ghế ông chủ, đưa lưng về phía cửa. Lúc này thanh niên tóc vàng cung kính mở miệng: "Phát ca, Thu Tử Khang đã đến. Chiếc ghế xoay lại, một nam nhân trung niên ngậm xi gà dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Thu Tử Khang, sau đó hắn ta mở miệng: "Mèo con, qua đây."