CHƯƠNG 1098: CÁC NGƯƠI ĐỀU LÀ RÁC RƯỔI (2)

CHƯƠNG 1098: CÁC NGƯƠI ĐỀU LÀ RÁC RƯỔI (2) Ngô Sa đi về phía mấy nữ sinh sau lưng Hoắc Quyên, bắt đầu đáp trả, tát mỗi người mười mấy cái. Có một số người nàng còn tặng thêm mấy đấm mấy đá, đầu đuôi quá trình đều bị phóng viên quay lại không bỏ sót. Có cảnh sát bên cạnh, bọn hắn muốn ngăn cản lại không dám cản, có một số giáo viên muốn ngăn cản nhưng lại bất lực. "Các ngươi còn cởi y phục của ta quay video lại, hiện tại có nhiều người như thế, hẳn không cần ta phải quay video." Ngô Sa lại trở về trước mặt Hoắc Quyên: "Chỉ cần ta lột quần áo của ngươi, lúc ấy video về ngươi tự khắc sẽ xuất hiện." "Ngô Sa, ngươi, rốt cục ngươi đã làm gì ta? Ta, vì sao ta không có thể động?" Lúc này đột nhiên Hoắc Quyên hô lên: "Ngươi, ngươi chớ làm loạn..." "Hiện tại ngươi cũng biết sợ rồi? Lúc ngươi lột quần áo của ta rất vui vẻ đúng không, hiện tại đã đến lúc để ngươi trải nghiệm cảm giác này!" Ngô Sa vươn tay, đặt trên ngực Hoắc Quyên: "Chỉ cần ta kéo một cái, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy vóc dáng xinh đẹp của ngươi." "Ngươi còn không mau ngăn cản Ngô Sa?" Lúc này Thu Đồng không nhịn được nói với Hạ Chí, nàng luôn cảm thấy nếu cứ kéo đài như vậy thật không ổn chút nào. Hạ Chí không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hết thảy, dường như chuyện này vốn không liên quan tới hắn. "Các ngươi cởi y phục của một nữ sinh để nhục nhã nàng, lại quên các ngươi cũng là nữ sinh, các ngươi vừa đáng thẹn lại vừa đáng buồn!" Trong mắt Ngô Sa lóe lên về căm hận: "Hoắc Quyên, học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật chúng ta sẽ không trở thành loại người vừa đáng then lại vừa đáng buồn giống các ngươi, nhưng hiện tại ngươi mặc y phục còn dơ bẩn hơn ta lúc không mặc quần áo!" Đột nhiên Ngô Sa nhấc chân lên, đá mạnh lên bụng Hoắc Quyên, đạp Hoắc Quyên ngã trên mặt đất. Sau đó nàng phun một bãi nước bọt lên mặt Hoắc Quyên: "Rác rưởi!" Quét mắt liếc mấy nữ sinh còn lại một cái, Ngô Sa lạnh lùng nói: "Các ngươi đều là rác rưởi!" Bỏ lại những lời này, sau đó Ngô Sa xoay người đi về phía Hạ Chí. "Hạ lão sư, ta đã trút giận xong." Ngô Sa đi tới trước mặt Hạ Chí. Thu Đồng không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Ngô Sa, ngươi làm rất khá" Dưới cái nhìn của Thu Đồng, phương pháp xử lý sau cùng của Ngô Sa cũng không tồi, cũng khiến nàng thật sự yên lòng. Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát truyền đến, hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Mà lúc này đây, mọi người phát hiện có hai chiếc xe chạy đến, một trong số đó là Ferrari cực kỳ chói mắt, mà một chiếc xe khác vừa nhìn đã biết là xe dùng để chứa người, chính là một chiếc xe buýt chuyên dụng của công an, đoán chừng muốn nhét mấy chục người vào cũng không thành vấn đề. Xe ngừng lại, một mỹ nữ cảnh quan nhảy từ trên Ferrari xuống, đi nhanh về phía Hạ Chí. Mà đối với mỹ nữ cảnh quan này, những cảnh sát ở đây cũng không cảm thấy xa lạ, đều biết nàng là Tequila của cục công an thành phố. Trước đây tổ đặc án của cục công an thành phố do Hạ Mạt phụ trách, nhưng bây giờ, có người nói Hạ Mạt gần như không quan tâm tới chuyện ở cục công an, cho nên gần như mọi chuyện đều do Tequila xử lý. "Hạ lão sư." Tequila đi tới trước mặt Hạ Chí. "Đó là hiệu trưởng Đào Hồng của Ba Mươi Chín, đã từng làm nhục một học sinh nữ, vừa lúc bị nữ sinh tên Hoắc Quyên phát hiện hơn nữa còn chụp lại được. Tình huống cụ thể ngươi tự điều tra đi" Hạ Chí thản nhiên nói: "Nói chung, ngươi phải bắt hết tất cả những người cần bị bắt trong trường học này lại." "Đã hiểu." Tequila gật đầu, nàng vung tay lên, phía sau có mấy cảnh sát bước đến, mỗi cảnh sát đều cầm mấy bộ còng tay. "Hắn, còn có hắn, còn có hắn, ừm, còn có cả nữ lão sư kia, đều còng tay lại" Tequila trực tiếp dùng ngón tay chỉ chỏ. Lấy năng lực hiện tại của nàng, muốn đoán được ai là tội phạm thật sự rất dễ dàng. "Buông ra, các ngươi đang làm gì?" "Cảnh sát bắt sai người rồi!" "Cảnh sát đánh người rồi!" "Các ngươi làm gì vậy? Ta không phạm tội, các ngươi bắt nhầm người!" "Các ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta? Ta còn là học sinh, ta đang tuổi vị thành niên..." Trong chừng mười phút kế tiếp, tình cảnh có chút hỗn loạn, Tequila một hơi bắt mấy chục người, có lão sư, có học sinh, ừm, ngay cả phóng viên ở đây cũng có một người bị nàng bắt. Trong lúc nhất thời, cả người bị bắt và người không bị bắt đều ngẩn ra, đây là có chuyện gì? Lúc đầu nếu chỉ bắt hiệu trưởng và mấy người Hoắc Quyên, có lẽ mọi người sẽ không cảm thấy lạ, nhưng hiện tại, có một số người vốn chẳng liên quan tới sự kiện kia cũng bị bắt, rốt cuộc là vì sao? "Hạ Chí, ngươi làm vậy là lạm dụng quyền lực, ngươi đang trả tư thù..." Đào Hồng ở đó hét to: "Ta sẽ kiện ngươi, nhất định sẽ kiện ngươi..." "Ngươi nói đúng, ta đang trả thù." Giọng nói bình tĩnh của Hạ Chí truyền vào trong tai mỗi người: "Nếu các ngươi từng làm chuyện xấu thì nhớ kỹ nhất định không được trêu chọc ta, bởi vì kiểu gì ta cũng có thể moi móc hết tất cả chuyện xấu các ngươi từng làm ra ánh sáng." "Hạ lão sư, nếu ngươi đã lợi hại như vậy, vì sao ngày thường ngươi không chủ động đi bắt tội phạm?" Một phóng viên không nhịn được hỏi. "Vì sao ta phải đi?" Hạ Chí nhìn phóng viên này: "Ta là lão sư, không phải cảnh sát" Phóng viên nhất thời á khẩu không trả lời được. Ngẫm lại Hạ Chí cũng nói đúng, dù sao hắn cũng không phải cảnh sát, không có nghĩa vụ này. Lại nói đi cũng phải nói lại, dù là cảnh sát cũng phải đợi có người tới báo án rồi mới đi tra án. "À, lại nói tiếp, thân là phóng viên, ngươi thật rất không xứng chức." Lúc này Hạ Chí lại nhìn phóng viên, thản nhiên nói. Người phóng viên này lập tức bối rối, Hạ Chí nói vậy là muốn xuống tay với hắn sao? Ngay cả Thu Đồng cũng nói thầm, không phải vì phóng viên vừa hỏi hắn một câu mà hắn đã muốn trả thù người ta đấy chứ?