Chương 127: Một trò chơi, một giấc mộng

Trời tối đen bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, với tiếng chó mèo kêu vang trên con phố vắng lặng.

Lục Nghiêu rót cho bản thân một ly cà phê, chuyển tầm mắt nhìn lướt qua màn hình điện thoại.

1:12 phút, rạng sáng.

Bình thường giờ này hắn đã ngủ từ lúc nào rồi.

Chương này đã khoá, bạn cần mở khoá để đọc nội dung chương này!

Vui lòng đăng nhập để xem tiếp nội dung

Hoặc

Tải app để xem tiếp nội dung

qr-code-app
app-storegoogle-play