Chương 101: Mạc danh kỳ diệu.

Giữa trưa, ánh mặt trời vừa vặn, dưới sự khúc xạ của linh vụ, cả Long Hổ Sơn đều nhuộm lên một tầng màu vàng nhàn nhạt. Trong Trúc viên, bầu không khí có chút trầm ngưng. Ngồi ở dưới lương đình, vô tâm câu cá, Trương Thuần Nhất chau mày, Trang Nguyên thì cẩn thận từng li từng tí đứng ở một bên, mặt mũi tràn đầy thấp thỏm. Mà một bên khác, đối mặt với ánh mắt ngưng trọng của đám Hồng Vân và Lục Nhĩ, một con rùa lông xanh lại rúc đầu vào trong mai rùa, run lẩy bẩy. “Ngươi làm rất tốt, không có cô phụ kỳ vọng của ta, bất quá Tiên Đạo đằng đẵng mà gian nan, ngươi nhất định không thể sinh lòng lãnh đạm.” Trầm mặc thật lâu, lông mày nhíu chặt buông ra, Trương Thuần Nhất mới mở miệng. Nghe vậy, tảng đá lớn treo trong lòng Trang Nguyên rốt cuộc cũng được gỡ xuống. Không hiểu thấu bước lên tiên lộ, ù ù cạc cạc thu phục một con yêu vật, trong lòng hắn cũng thấp thỏm bất an, cho nên hắn không dám dừng lại lâu ở Linh Tuyền trang, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về Long Hổ sơn. Hiện tại được Trương Thuần Nhất tán thành, lòng hắn lập tức thả lỏng không ít. “Vâng, đệ tử ghi nhớ lời lão sư dạy bảo.” Cúi người, Trang Nguyên trịnh trọng thi lễ. Nhìn Trang Nguyên như vậy, Trương Thuần Nhất lại mở miệng. “Ngươi đã bước lên tiên đạo, như vậy rất nhiều thứ đã có thể bắt đầu học tập.” “Bên trong Tàng Kinh Các có rất nhiều đạo tàng, ngươi có thể đi xem một chút, bên trong đặc biệt lại có một quyển Ngọc Mẫu Kinh, hẳn là sẽ thích hợp với ngươi.” Lời nói trầm thấp, Trương Thuần Nhất làm ra một chút an bài cho việc tu hành tương lai của Trang Nguyên. Điển tịch chủ yếu của Tàng Kinh Các trên Long Hổ Sơn đều là Trường Thanh Tử để lại, Trương Thuần Nhất sau đó bổ sung một phần cho nó, bao gồm 《 Tương Mã thuyết 》 cùng với một bộ phận điển tịch võ học, tổng thể mà nói số lượng tuy không ít, nhưng chất lượng không cao. Đương nhiên, đây cũng chỉ là đối với Trương Thuần Nhất mà thôi, đối với người bình thường mà nói, Đạo Tàng trong phòng này đã là tạo hóa khó được. Nghe nói như thế, Trang Nguyên lần nữa khom người thi lễ một cái, mặc dù vừa mới bước lên tiên lộ, nhưng hắn cũng biết sự trân quý của điển tịch tu hành. Nhận được tiếng kêu gọi của Trang Nguyên, Quy yêu đang run lẩy bẩy kia vội vàng thò đầu ra, chạy tới bên cạnh Trang Nguyên. Nhìn bóng lưng Trang Nguyên đi vào tàng thư thất, sâu trong đáy lòng Trương Thuần Nhất nổi lên tầng tầng gợn sóng. Trong vòng một đêm Trang Nguyên định trụ tính linh chi quang, diễn sinh hồn hỏa, đốt tổ khiếu, cũng thuận thế thu phục một con yêu vật, quá trình này quả thực thuận lợi quá mức, giống như nhân vật chính trong những Thần Tiên Truyền Ký kia vậy. Bất quá sau khi trải qua kiểm tra cẩn thận, Trương Thuần Nhất vừa xác nhận Trang Nguyên cùng Quy yêu kia đều không có gì dị thường. Trang Nguyên ngưng luyện thần hồn, không có nửa phần phù phiếm, hiển nhiên ở trên tu luyện Quan Tưởng Pháp đã có hỏa hầu nhất định, mà con Quy yêu kia là một yêu vật vừa mới hóa yêu, căn cốt hạ đẳng, duy nhất đáng giá chú ý chính là nó có hai pháp chủng tương đối hiếm thấy, theo thứ tự là pháp chủng hạ phẩm - Quan Sơn và pháp chủng hạ phẩm- Mục Thủy. Mượn nhờ hai pháp chủng này, yêu vật có thể nhìn thấy sơn hướng, nhìn thấy thủy thế, ở trận pháp cùng Địa Sư một đạo có tác dụng không nhỏ, cũng chính bởi vì vậy, Trương Thuần Nhất mới dặn dò Trang Nguyên để hắn trọng điểm nghiên cứu một chút Ngọc Mẫu Kinh. Long Hổ Sơn trước mắt cũng không có truyền thừa Trận Đạo hoàn chỉnh, truyền thừa của Ngọc Mẫu Kinh này hẳn là thích hợp nhất với Trang Nguyên hiện tại. “Quan tưởng dị biến, Bất Lão Thiên Tùng.” Nghĩ đến dị biến trong quan niệm mà Trang Nguyên nhắc tới, lông mày Trương Thuần Nhất vừa thả ra lại lần nữa nhíu lại. Tu trì Quan Tưởng Pháp là vì ma luyện tinh thần, theo hình vẽ trên đó mượn tới lực lượng hòng mài giũa thần hồn bản thân là bình thường, phát sinh tình huống dị biến tuy rằng ít, nhưng cũng không phải là không tồn tại, dù sao bản thân Quan Tưởng Pháp chính là một loại đồ vật duy tâm. Nhưng dị biến cũng không có nghĩa là tốt, ngược lại, dị biến thường thường đại biểu cho không thành thục, tương đương với người tu hành muốn mình ở trên cơ sở quan tưởng pháp vốn có mò mẫm ra một loại quan tưởng pháp hoàn toàn mới, đây không phải là người bình thường có thể làm được, không chỉ tốn thời gian và công sức, hơn nữa còn rất nguy hiểm. “Lập chí trường sinh, lập ý của Bất Lão Thiên Tùng quả thật cao hơn Bất Lão Thanh Tùng, nhưng quan niệm càng cao, ý tưởng thường thường lại càng khó rơi vào thực tế.” Trải qua lắng nghe Trang Nguyên miêu tả, Trương Thuần Nhất đã có một suy đoán đại khái về tiền căn hậu quả việc quan tưởng dị biến của hắn, đơn giản mà nói chính là khát vọng trường sinh mãnh liệt của hắn đã bóp méo Bất Lão Thanh Tùng vốn có, dùng loại thần ý trường sinh bất tử này thay thế sự cứng cỏi ẩn chứa trong Bất Lão Thanh Tùng. “Là phúc hay họa còn chưa biết được.” Lắc đầu, Trương Thuần Nhất không nghĩ nhiều về chuyện của Trang Nguyên nữa. Tu tiên chung quy là một chuyện riêng tư, sư trưởng có thể giúp cũng là có hạn, rất nhiều chuyện đều cần Trang Nguyên tự mình đi nếm thử, tự mình gánh chịu hậu quả. Hoàng hôn, hào quang vạn dặm, chiếu lên bầu trời một mảnh đỏ đậm. Khuyển yêu cưỡi trên thân thể như tuấn mã, Lữ Cừu mặc một bộ hắc bào đi tới dưới Long Hổ sơn. Sương mù trên đỉnh núi, hoàng hôn nặng nề, mờ ảo đan xen cùng thần bí. Nhìn ra xa, ngọn núi không lớn này, Lữ Cừu trong mắt hiện lên một tia sợ hãi than. Lần trước tới nơi này vẫn chỉ là một chỗ tu hành không tệ, mà bây giờ đã có mấy phần tiên gia khí tượng chân chính, đây cũng là thứ mà dù Đại Cô sơn ẩn chứa linh mạch cũng vô pháp so sánh. “Long Hổ Sơn, Trương Thuần Nhất, ta quả nhiên không có tới sai.” Trên khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy tràn đầy vẻ phong sương, cười cười, Lữ Cừu nhịn không được ho ra một ngụm máu tươi. Bày ra nghi trận, xử lý đầu đuôi, đi ngang qua một quận, không quản ngày đêm, Lữ Cừu mất gần một tháng mới chạy tới Long Hổ sơn, trong quá trình này tình huống thân thể hắn càng ngày càng kém, ho ra máu càng ngày càng thường xuyên. “Thời gian của ta thật sự không nhiều lắm.” Không do dự nữa, Lữ Cừu tới gần Long Hổ Sơn. Trong nội viện, nhìn thấy Lã Cừu đi vào, trong mắt Trương Thuần Nhất hiện lên một tia kinh ngạc. Trải qua chuyện lần trước hố giết Huyết Ưng Đạo nhị đương gia, hắn quả thật đoán được vị Huyết Ưng Đạo ngũ đương gia này hẳn là có thù hận không nhỏ với Nhân Hùng, nhưng hắn không ngờ đối phương lại vào lúc này tự mình tìm tới cửa, không sợ mình trực tiếp ra tay giết hắn sao? Nhưng khi nhìn thấy Lữ Cừu, Trương Thuần Nhất liền hiểu rõ, bởi vì Lữ Cừu này đã không còn sống lâu nữa, sinh mệnh chi hỏa sắp tắt kia, Lữ Cừu một chút cũng không che giấu, cứ như vậy hiện ra ở trước mặt hắn. “Lữ Cừu bái kiến Trương tông chủ.” Nhìn khuôn mặt trẻ tuổi trước mắt, đáy mắt hiện lên một tia dị sắc, Lữ Cừu khom người thi lễ, tư thái phóng rất thấp. “Ngươi muốn ta giúp ngươi tiêu diệt Huyết Ưng Đạo?” Nghe Lữ Cừu kể xong, Trương Thuần Nhất thần sắc bất động. Phù, thổi tan nhiệt khí, Trương Thuần Nhất nhấp một ngụm nước trà. “Đúng vậy, ta và Huyết Ưng Đạo có thù không đội trời chung, chỉ có máu tươi mới có thể cọ rửa, hơn nữa ta sắp chết, trước khi chết, ta muốn kéo bọn họ cùng chết.” Không có che giấu quá nhiều, Lữ Cừu lại một lần nữa biểu đạt thái độ của mình, cho dù hắn biết như vậy cũng không có lợi cho đàm phán. “Là hồi báo của ngươi giúp ta, ta sẽ tặng cho ngươi một dị bảo.” Nhìn Trương Thuần Nhất chậm chạp không tỏ thái độ, Lữ Cừu lật ra lá bài tẩy của mình, đây mới là lực lượng khiến hắn chắc chắn Trương Thuần Nhất nhất định sẽ ra tay, hắn tin tưởng bất cứ một tu tiên giả nào cũng sẽ không từ chối dị bảo như vậy. Nghe nói như thế, nhìn Lữ Cừu từ trong túi thu yêu lấy ra một cái bình ngọc, trong mắt Trương Thuần Nhất hiện lên một tia dị sắc, bên trong đó tựa hồ là một loại linh thủy nào đó.