Chương 107: Người trong động.

Tiếng ưng gáy vang dội xuyên qua vân tiêu, dồn sức phá mở nóc phòng ra, Huyết Mâu Ưng muốn giương cánh bay cao, nhưng ngay lúc này một đạo phong nhận khổng lồ màu vàng xanh chém xuống đầu nó, đây là thuật pháp dùng Quái cốt phong làm khung, Trảm Thủ Đao. Thời cơ vi diệu, tránh cũng không thể tránh, trong đôi mắt ưng huyết sắc toát ra vẻ hung lệ, không hề dừng lại, hai cánh chấn động, tiếp tục trùng thiên, Huyết Mâu Ưng lựa chọn cứng rắn chống đỡ. Trên lông ưng đen kịt chảy xuôi ánh sáng lạnh lẽo như nước, tựa như có dị phong vờn quanh, hai cánh khép lại, bảo hộ Vạn Tu Viễn ở trong đó, yêu thể Huyết Mâu Ưng va chạm với phong nhận. Ông, lông ưng bay lên, ở dưới màn đêm, bằng vào lực phòng ngự cường đại đến mức tận cùng của bản thân, Huyết Mâu Ưng cứng rắn chặn được Trảm Thủ Đao của Trương Thuần Nhất, nhưng ở trong quá trình này, hành động của nó chung quy vẫn xuất hiện trở ngại, xu thế ngút trời bị cắt đứt. Mà ngay lúc này, một tiếng vượn kêu kinh tứ phương, mang theo uy áp không thể địch nổi phóng lên trời, như một thanh trọng chùy nện vào đầu Huyết Mâu Ưng, khiến cho nó đầu váng mắt hoa, trực tiếp từ giữa không trung choáng đầu ngã xuống. Huyết viêm trên người tăng vọt, liên tiếp nhảy lên, ở trên nóc nhà mượn lực, một phát bắt được Huyết Mâu Ưng đang rơi xuống, trước khi nó kịp tỉnh táo lại, hung hăng ném nó xuống mặt đất. Trong nháy mắt này, Lục Nhĩ xoay người bước lên, dùng nó làm bàn đạp, hung hăng đạp mạnh một cái, mà kèm theo là tiếng xương gãy cùng với tiếng gào thét vô lực của Huyết Mâu Ưng. Ầm ầm, mặt đất chấn động. Vào đúng lúc này, đại sảnh bị tàn phá một cách cuồng bạo rốt cuộc bắt đầu sụp đổ. “Còn chưa chết sao?” Khí tức bạo ngược tràn ngập quanh thân, cánh tay bạch viên duỗi ra, kéo Huyết Mâu Ưng vẫn đang lấy hai cánh bao quanh thân từ trong phế tích ra, quyền xuất như thương, Lục Nhĩ lại đấm ra một quyền. Một quyền này hạ xuống, kình lực bộc phát, trong mắt, trong miệng, trong lỗ mũi Huyết Mâu Ưng đều chảy ra máu tươi, nhìn qua rất thê thảm. Nhưng vẫn nhe răng trợn mắt, Lục Nhĩ cũng không có dừng lại, ngược lại một quyền lại một quyền, thẳng đến khi yêu thể Huyết Mâu Ưng căng chặt hoàn toàn mềm nhũn, không có tiếng động mới chính thức dừng lại. Hai cánh đang ôm chặt bỗng vô lực rủ xuống, thân hình Vạn Tu Viễn hiển lộ ra. Lúc này xương cốt toàn thân lão vỡ nát, hóa thành một bãi thịt nát. Lão bị Lục Nhĩ đánh chết tươi. Rống, thấy một màn như vậy, Lục Nhĩ phát ra một tiếng gào thét thoải mái. Mắt thấy chiến đấu triệt để kết thúc, thân hình Trương Thuần Nhất rơi xuống. Phất tay áo, cuồng phong cuốn lên quét bay những vật lộn lộn xộn, Trương Thuần Nhất vừa mới tìm được Lữ Cừu thì hắn đã hấp hối rồi. Nhíu mày, Trương Thuần Nhất thúc giục Xuân phong thổi qua. Sinh cơ ngủ say bị đánh thức, Lữ Cừu cố gắng mở mắt ra. Nhìn thấy Vạn Tu Viễn không thành hình người, thần sắc hắn kích động, trong miệng phát ra tiếng nghẹn ngào mơ hồ không rõ, liều lĩnh bò về phía Vạn Tu Viễn, lưu lại dấu tay máu chói mắt trên mặt đất. Thấy một màn như vậy, Trương Thuần Nhất cuốn lên một cơn gió nhẹ, giúp hắn một tay. “Ha ha, lão tặc, ngươi rốt cục chết rồi.” “Mẫu thân, phụ thân, Hồng nhi, ta rốt cục thành công báo thù cho các người rồi.” Trong miệng cười lớn, trong mắt Lữ Cừu lại chảy ra nước mắt, trong lúc nhất thời buồn vui đan xen, như là điên dại. Nhìn một màn như vậy, Trương Thuần Nhất không quấy rầy. Hắn biết Lữ Cừu sắp chết, hiện tại chẳng qua là hồi quang phản chiếu mà thôi. Xuân Phong chung quy không phải pháp thuật huyền diệu khởi tử hoàn sinh trọng tu bạch cốt gì. Hồi lâu, trong miệng ho ra máu tươi, cảm xúc của Lữ Cừu rốt cục bình tĩnh trở lại. “Trương tông chủ, đa tạ ngươi giúp ta giết Vạn Tu Viễn.” “Ta không có gì báo đáp, từ hôm nay trở đi khối Thăng Tiên Ngọc này sẽ thuộc về ngươi.” Nói xong, một mảnh thủy tinh màu tím sậm bị Lữ Cừu lấy ra từ trong túi thu yêu. Khoảnh khắc mảnh vỡ này xuất hiện, Trương Thuần Nhất cảm nhận được bản năng rung động, linh hồn hắn, thân thể hắn đều kêu gào, biểu lộ khát vọng đối với mảnh vỡ này, thậm chí trong tổ khiếu hắn, nội cảnh Trầm Nguyệt hồ vốn trơn nhẵn như gương, lúc này cũng nhấc lên sóng to gió lớn. “Thứ này...” Quan tưởng long hổ, Trương Thuần Nhất trấn áp bản thân. “Trương tông chủ, ta rất nhanh sẽ chết, ta hy vọng sau khi ta chết ngươi có thể buông tha mấy huynh đệ kia của ta, bọn họ đều đeo hồng tiêu, bọn họ đều là người đáng thương, hơn nữa bọn họ đối với giao dịch giữa ngươi và ta hoàn toàn không biết gì cả.” Nhìn Trương Thuần Nhất chậm chạp không tiếp nhận Thăng Tiên Ngọc, chần chờ một chút, Lữ Cừu vẫn mở miệng, trong hai mắt tràn đầy khẩn cầu. Hắn biết mình sắp chết, không chỉ thọ nguyên sắp hết, Trương Thuần Nhất cũng chưa chắc yên tâm hắn sống sót, dù sao liên quan đến dị bảo Thăng Tiên Ngọc như vậy, nhưng hắn vẫn muốn cầu cho mấy tâm phúc của hắn một con đường sống. Hít sâu một hơi, Trương Thuần Nhất miễn cưỡng đè xuống tâm linh rung động. “Ta biết rồi.” Tiếp nhận Thăng Tiên Ngọc, Trương Thuần Nhất một mực nhìn vào hai mắt Lữ Cừu, đáp ứng yêu cầu của hắn. Nghe vậy, thấy rõ ràng Trương Thuần Nhất trong mắt có gì đó đáng tin, cuối cùng một ngụm tâm khí tan hết, Lữ Cừu ngã trên mặt đất, không có tiếng động. Thăng tiên ngọc được nắm chặt, nhìn thoáng qua, Trương Thuần Nhất thu nó vào trong túi trữ vật. Quét dọn chiến trường, giết chết những đầu mục của Huyết Ưng Đạo may mắn còn sống sót, mang đi tất cả chiến lợi phẩm, Trương Thuần Nhất vừa đi ra đại sảnh, về phần thi thể Lữ Cừu thì bị hắn lưu lại tại chỗ, có thể cùng ngủ với cừu nhân của mình có lẽ cũng là kỳ vọng của hắn. Ánh lửa ngút trời, sơn trại lúc này đã bị lửa lớn bao phủ, phần lớn đạo tặc vẫn còn hôn mê. Có một số ít đạo tặc đang liều mạng giãy giụa, muốn đột phá khỏi đám lửa lớn này để xông ra một con đường sống, nhưng căn bản bất lực. Về phần mấy thân tín của Lữ Cừu, đã sớm bị đạo tặc khác chém chết. Mặc dù mấy người Lữ Cừu đã hạ mê dược trong rượu, nhưng cũng không phải tất cả đạo tặc đều bị mê ngã, khi mấy thân tín bắt đầu phóng hỏa đốt trại, những đạo tặc khác tự nhiên không có khả năng buông tha bọn họ. “Thật sự là chuyện vui lớn a.” Nhìn quanh thân lụa đỏ, nhìn ánh lửa ngút trời, Trương Thuần Nhất thở dài một tiếng, sau đó từng đạo phong nhận gào thét từ bên cạnh hắn bay ra, chém rụng từng cái đầu lâu. Sau khi Trương Thuần Nhất đi một vòng trong sơn trại, sơn trại dưới ánh lửa lớn trở nên yên tĩnh lạ thường. Không có mấy người có thể sống trong sơn trại này, tay của hắn cũng không còn lại gì. Làm xong hết thảy, Trương Thuần Nhất vừa đi ra phía sau núi. Đại Cô Sơn địa thế hiểm yếu, ba mặt vách đá dựng đứng, phía sau núi càng là như vậy, thẳng tắp giống như là bị người bổ ra vậy. “Dựa theo lời nói của Lữ Cừu, nơi tu luyện của Vạn Tu Viễn ở chỗ này.” Cưỡi mây bay lên trời, Trương Thuần Nhất thoáng cái đã hạ xuống tuyệt bích. Sau khi xuống đến một trình độ nhất định, Trương Thuần Nhất mới phát hiện trên tuyệt bích tràn đầy tổ ưng lớn nhỏ. Hình như Côn Bằng phát hiện người xâm nhập, từng con Huyết Mâu Ưng lao về phía Trương Thuần Nhất. Tuy nhiên những con Huyết Mâu Ưng này tuy rằng tính tình hung hãn, nhưng đều chỉ là một ít dã thú, căn bản không làm gì được hắn. “Tìm được rồi.” Một khắc nào đó, Trương Thuần Nhất ở trên vách đá dựng đứng phát hiện một huyệt động, bên trong có thiên địa linh cơ dạt dào phát tán, đây là nơi Vạn Tu Viễn tu luyện. “Thật đúng là hiểm địa tự nhiên, không có Yêu vật tương ứng, không nắm giữ thuật phi hành căn bản không có khả năng đến nơi này.” Ý niệm trong lòng hiện lên, Trương Thuần Nhất nhích lại gần. Thân hình hạ xuống, đi vào, Trương Thuần Nhất vừa phát hiện bên trong một chỗ huyệt động này tựa như có thiên địa khác, có dấu vết rất nhiều nhân công khai thác, không chỉ có một vũng linh tuyền chảy xuôi, còn có một khối dược điền, có tĩnh thất tu luyện, còn có điển tịch thất, dục thú thất vân vân, đã tính là động phủ của tu sĩ. “Nghiệt chướng, nhanh như vậy đã đến thăm ta, xem ra ngươi đã thành công đột phá.” Khi Trương Thuần Nhất vừa tới gần một căn phòng tối, một giọng nói già nua từ trong đó truyền ra. Nghe nói như thế, Trương Thuần Nhất không chần chờ, để Lục Nhĩ đẩy cửa phòng tối ra. Nói thật hắn cũng không ngờ ở trong động phủ của Vạn Tu Viễn còn có một người tồn tại, khí tức sinh mệnh của người này suy yếu tới cực điểm.