Chương 117: Tiệm Cơm Nhỏ

Trải qua bảy tiếng đồng hồ dài đằng đằng trên tàu cao tốc, Giang Phong rốt cuộc vào lúc 8 giờ tối đã đặt chân tới thành phố Tứ Xuyên. Cơm hộp trên tàu cao tốc quá đắt, hương vị lại không ngon, Ngô Mẫn Kỳ ngại khó ăn, Giang Phong thuần túy là thiếu tiền, hơn nữa hai người vì kịp giờ tàu mà cơm trưa đều chưa ăn, hiện tại đã sớm qua giờ cơm, hai người đều là bụng đói kêu vang. Vừa xuống xe Ngô Mẫn Kỳ liền dẫn Giang Phong đi tiệm cơm nhỏ mà cô ấy đề cử. Ngồi mấy trạm tàu điện ngầm, xuyên qua mấy con phố cuối cùng đi vào một cái nhà ngang kiểu cũ. Tiệm cơm nhỏ nay mở ở trong tòa dân cư, lại còn là lầu 3, nếu không phải có Ngô Mẫn Kỳ dẫn đường Giang Phong căn bản không có khả năng tìm được. “Tiệm cơm này là của một đầu bếp khác của nhà hàng quốc doanh ông nội em làm mở đó, anh có thể gọi ông ấy là Trần sư phó, con của ông ấy đang làm ở nhà hàng của nhà em, ông Trần chính là đơn thuần không chịu ngồi yên mới mở tiệm cơm nhỏ này, chiêu đãi đều là khách quen, luôn buôn bán đến 10 giờ tối mới nghỉ.” Ngô Mẫn Kỳ dẫn Giang Phong lên lầu, cùng hắn giới thiệu. Nhà ngang phi thường cũ xưa, trên vách tường dán đầy tờ quảng cáo, một tầng lại một tầng so với giấy dán tường đều rắn chắc hơn, đơn nguyên cũng rất cũ nát, lộ ra mặt tường đều loang lổ. Ngô Mẫn Kỳ đi đến lầu 3, ở vào bên phải cánh cửa gõ gõ. Mở cửa chính là một ông cụ, nhìn qua cũng phải hơn 70 tuổi, đầu tóc hoa râm, tinh thần lại rất tốt, trên người còn đeo tạp dề. “Kỳ Kỳ à, đại học được nghỉ tới nhà ông ăn cơm à, tới, mau tiến vào, bên ngoài lạnh lắm, đây là……” Trần sư phó nhìn về phía Giang Phong. “Anh ấy là bạn của cháu, tên là Giang Phong, chủ tịch câu lạc bộ ở đại học chúng cháu, đi cùng một chuyến xe với cháu, anh ấy là người Z thị, tới nơi này tìm người.” Ngô Mẫn Kỳ giới thiệu Giang Phong. “Chào Trần sư phó ạ.” Giang Phong nói, hướng bên trong nhìn thoáng qua, không có khách. “Kỳ Kỳ vào đại học còn có bạn bè, không tồi, tới, bạn của Kỳ Kỳ mau tiến vào đi, vừa lúc không có ai. Kỳ Kỳ à đúng Nhà ăn gia đình rất bình thường, trong phòng khách bày ba cái bàn, hai cái phòng ngủ đều dùng để làm ghế lô, không có trang trí gì, trang hoàng cũng rất đơn giản. Giang Phong cùng Ngô Mẫn Kỳ tùy tiện tìm một cái bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống, Giang Phong trộm liếc mắt nhìn phòng bếp một cái, phòng bếp trang hoàng so với bên ngoài thì còn mới hơn. “Nơi này anh không thể gọi món, phải xem buổi sáng ông Trần mua cái gì, có cái gì ông ấy liền làm cái đó, ông ấy làm cái gì chúng ta liền ăn cái đó. Nơi này mỗi ngày sớm tối đều sẽ có dì giúp việc chuyên môn tới quét tước, rất sạch sẽ.” Ngô Mẫn Kỳ giảng giải quy củ nơi này cho Giang Phong, “Chờ một lát chúng ta hỏi ông Trần trước xem, không chừng ông ấy lại biết anh trai của ông nội anh đấy.” Đợi gần nửa giờ, Trần sư phó bưng một tô lớn cá hầm ớt ra. Canh cá đều là đỏ rực, mặt trên nổi lơ lửng cả bó lớn ớt đỏ, hoa tiêu cùng đậu giá, ẩn ẩn có thể nhìn thấy thịt cá màu trắng phía dưới, mùi cay bá đạo xộc thẳng vào mũi Giang Phong, đem hắn - người mà ngày thường không thể nào ăn cay sặc đến ho khan. Hai người trẻ tuổi sao có thể trơ mắt ngồi nhìn một ông lão bưng cả tô lớn đồ ăn ra được, Giang Phong vừa xoa cái mũi, vừa đứng dậy cùng Ngô Mẫn Kỳ tiếp nhận cá hầm ớt, bưng nó đặt lên bàn. Cũng không biết Trần sư phó là từ đâu tìm được một cái tô vừa to vừa sâu đến như này, Giang Phong phỏng chừng một tô lớn này cả canh cả tô cũng phải nặng hơn mười cân ấy chứ. Hai người hỗ trợ Trần sư phó còn không vui, oán giận nói: “Ông còn chưa già đến mức không bê được đồ nhé, mấy đứa là khách hàng, nào có ai để khách hàng bưng đồ ăn!” “Nhưng đầu tiên thì cháu vẫn là vãn bối của ông mà, nào có đạo lý để trưởng bối bưng thức ăn.” Ngô Mẫn Kỳ cười nói, “Ông Trần, ông còn giấu cái gì nữa? Cháu đều ngửi thấy rồi.” Giang Phong vẻ mặt mờ mịt, ngửi thấy cái gì? Hắn chỉ có thể ngửi được mùi cá hầm ớt hoa tiêu cùng hồ tiêu, ân, còn có rượu trắng, Trần sư phó rất có ý tứ, dùng rượu xái nấu nước nấu cá. Kết quả Giang Phong không quản được miệng mình nói ra. Trần sư phó sửng sốt một chút, ngay sau đó cười: “Kỳ Kỳ, cậu bạn này của cháu có cái mũi không tồi đâu! Ông có nhiều khách quen như vậy nhưng chỉ có cháu cùng cậu ấy ngửi được ra cá hầm ớt của ông bỏ thêm một chút rượu xái.” “Nhà anh ấy cũng là mở quán ăn, chính là loại quy mô nhỏ, giống với nhà cháu ấy.” Ngô Mẫn Kỳ nói, “, ông Trần, ông cũng đừng giấu nữa, cháu đều ngửi thấy rồi, đầu thỏ nấu cay, đang ở phòng bếp!” “Thật là phục cái mũi của con bé này, ông vừa hầm xong không lâu cho chú Trần cháu làm bữa khuya!” Trần sư phó bất đắc dĩ đi vào phòng bếp lấy đầu thỏ nấu cay cho Ngô Mẫn Kỳ. Một cái đĩa trắng, bên trong có hai cái đầu thỏ bên ngoài đầy hồi hương, hoa tiêu cùng ớt đỏ, thoạt nhìn còn có chút mặt mày khả ố. “Giang Phong, hôm nay anh có lộc ăn đấy! Ông Trần làm đầu thỏ nấu cay toàn thành phố này đều tìm không được người thứ hai, ông nội của em đều so ra kém hơn! Tới tới tới, mau nếm thử!” Ngô Mẫn Kỳ ngựa quen đường cũ mà đi phòng bếp lấy đũa, bưng hai chén cơm ra, đưa đũa cho Giang Phong. Nhìn màu đỏ trước mắt, Giang Phong có chút do dự. Đồ ăn này nhìn qua, hình như không phải cay bình thường đâu. So với đồ ăn lúc trước Ngô Mẫn Kỳ ở trường tiểu học Thần Phong tiểu học nấu thoạt nhìn còn cay hơn. “Không có việc gì, đồ ăn của ông Trần chính là thoạt nhìn thì cay, kỳ thật cũng không cay lắm đâu.” Ngô Mẫn Kỳ nói. Giang Phong tạm thời tin tưởng lời của cô, thử duỗi chiếc đũa gắp một ít đậu giá. Giang Phong lập tức nước mắt đều bị cay đến mức chảy ra. Thanh niên hai mươi tuổi phơi phới, bị đánh bại bởi hai cọng giá đỗ. Khóc lóc thảm thiết tại chỗ. Ngô Mẫn Kỳ đều kinh ngạc. Là một người sinh ra và lớn lên ở Tứ Xuyên, Ngô Mẫn Kỳ còn chưa có gặp qua ai không thể ăn cay được giống như Giang Phong. Lúc trước ở căn tin tiểu học Thần Phong Giang Phong còn chỉ là dừng lại ở giai đoạn sơ cấp là bị cay đến điên cuồng uống nước thôi, hiện tại như thế nào hai cọng giá đỗ đã lệ rơi đầy mặt rồi. Giang Phong hai mắt đẫm lệ nhập nhèm mà nhìn Ngô Mẫn Kỳ, chỉ muốn nói. Anh tin em cái quỷ ấy! “Khoa trương như vậy?” Ngô Mẫn Kỳ chần chờ cũng gắp hai cọng đậu giá nếm thử, nhai hai cái, không có bất luận phản ứng gì. “Còn được mà, không cay lắm mà, có phải anh ăn phải ớt đỏ rồi không?” Giang Phong:…… Hắn hiện tại không muốn cùng người Tứ Xuyên thảo luận vẫn đề cay hay không cay, cảm ơn!