Chương 60: Ký Ức Chua Xót

Trễ hơn một chút, đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên đã hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang trở lại. Nhìn tư thế như vậy là biết ngay đã đàm phán thành công cùng ông chủ trại chăn nuôi rồi. “Mấy con heo kia ấy, quả thực là to khỏe béo tốt, chỗ nào nên gầy thì gầy nhưng mà rắn chắc, chỗ nên mập thì cực kỳ béo khỏe, hai cái chân giò sau vẫn còn làm tôi nhớ kỹ đây này.” Giang Kiến Khang hiển nhiên đối với mấy con heo hôm nay thấy được kia nhớ mãi không quên. Vương Tú Liên tán thành gật đầu: “Đúng vậy, một cái gửi về để ba làm chân giò hun khói, một cái làm tương giò đi.” Chỉ có mấy câu hai người đã sắp xếp xong cho hai cái đùi của một con heo rồi. “Ông chủ Tiền thật là biết nuôi heo mà!” Giang Kiến Khang chậc lưỡi, gấp không chờ nổi muốn chia sẻ chiến quả hôm nay. Giang Phong ở trong phòng bếp quét tước một lượt, bên ngoài chỉ có một mình Quý Nguyệt, Giang Kiến Khang liền bắt được Quý Nguyệt, click mở album ảnh trong di động chia sẻ ảnh chụp heo ngày hôm nay cho cô ấy. “Tiểu Quý cháu nhìn này, nhìn con heo này đi, vừa thấy đã biết là ăn ngon ngủ ngon lại hiếu động, thịt này á, khẳng định vô cùng săn chắc, làm món thịt xào vô cùng thích hợp. Còn có con heo mẹ này này, mập mạp chưa, còn có con này nữa, sáng mai sẽ mổ, chú đã đặt trước hai cái chân sau của nó rồi, con này……” Giang Kiến Khang không ngừng lướt màn hình di động, triển lãm đàn heo mà ông ấy nhìn trúng hôm nay. Quý Nguyệt:…… Cô ngoại trừ nhìn thấy đây là một con heo đang chuẩn bị chờ thịt không rõ vui hay buồn thì cái gì cũng không nhìn ra được…… “Được rồi được rồi, nhìn cái gì mà nhìn, con trai còn đang quét tước phòng bếp mà ông còn ở chỗ này xem heo, còn không đi hỗ trợ thằng bé?” Thấy Giang Kiến Khang ngồi ở đại sảnh xem ảnh, đồng chí Vương Tú Liên bất mãn đập quầy một cái, quầy bằng gỗ cũng phải run lên. Nhìn buôn bán thì rõ ràng không bằng ngày hôm qua, Vương Tú Liên không khỏi cất cao tiếng nói: “Nợ trả xong rồi sao? Còn thiếu anh hai nhiều tiền như vậy mà còn ở nơi này lười biếng, ông nợ tiền còn muốn con trai trả chắc!” Giang Kiến Khang cụp đuôi đi vào phòng bếp. Giang Phong kỳ thật đã dọn dẹp xong sau bếp, đang dựa theo công thức mà trò chơi đưa cho để làm hoành thánh nhân toàn thịt. Tuy đã định trước là một chén hoành thánh khó ăn, nhưng Giang Phong chính là muốn thử làm ra xem nó là cái hương vị gì. Đặc biệt muốn biết ký ức chua xót nhất thời niên thiếu của mình là cái gì. Hoành thánh đã nấu ở trong nồi mười phút, Giang Phong đoán là dù vỏ của nó có dày cỡ mấy thì cũng chín rồi, không, hẳn là nát luôn rồi. Trù nghệ của Vương Thạch Đầu thật sự là cũng nát y chang như vậy luôn, nếu không phải thời đại dân quốc nhóm quần chúng lao động thiếu ăn thiếu mặc đối với hương vị không có yêu cầu to lớn gì thì Giang Phong cũng hoài nghi hẳn là sạp hoành thánh của hắn mở được không quá một tuần. “Ô đứa nhỏ này, hoành thánh đều bị con nấu nát rồi, còn không mau vớt ra đi.” Giang Kiến Khang vừa tiến vào đã thấy hoành thánh đang quay cuồng trong nồi, vội vàng lấy muôi vớt hoành thánh đã da thịt chia lìa từ nồi vào chén. Giang Phong nhỏ lên trên hai giọt dầu mè. Giang Kiến Khang ý đồ cho thêm vào đó vài miếng tảo tía và ít tép riu, bị Giang Phong nghiêm khắc cự tuyệt. Giang Phong đang đợi hoành thánh hơi lạnh một chút. Giang Kiến Khang nhìn chằm chằm hoành thánh trong chén, nuốt một ngụm nước miếng. Hôm nay trả giá cùng ông chủ Tiền của trại chăn nuôi mà ông ấy cùng Vương Tú Liên sáng sớm đã ra cửa, từ buổi sáng đến bây giờ đã mười mấy tiếng mà ông mới chỉ ăn được có ba chén mì xào thịt thái sợi lớn mình tự làm, còn là ăn vào lúc sáng sớm trước khi ra ngoài nữa chứ, đã sớm tiêu hóa hết. Tuy rằng hoành thánh trong chén nấu chả ra gì, chỉ nhỏ thêm có hai giọt dầu mè, ngửi thì cũng chả thơm ngon gì, nhưng nó dù sao cũng là thịt. Giang Kiến Khang là động vật ăn thịt. “Con trai, hoành thánh này là con gói đấy à?” Giang Kiến Khang biết rõ còn cố hỏi. Giang Phong gật đầu: “Con học theo công thức trên mạng gói đấy, cũng gói có mấy cái này thôi, nấu một lần hết luôn.” “Để ba thay con nếm thử.” Động tác trên tay Giang Kiến Khang nhanh ngang ngửa tốc độ nói chuyện của ông, vừa dứt lời, ba cái hoành thánh đã vào trong miệng. Thật khó ăn! Giang Kiến Khang không nghĩ tới con trai nhà mình thế mà sẽ làm ra được hoành thánh khó ăn đến vậy. Nhưng giây tiếp theo, ông ấy đã không còn tâm tình nghĩ đến cái này nữa. Ông ấy đột nhiên nhớ tới chính mình lúc hai mươi tuổi. Năm đó, nhà hàng quốc doanh mà ông ấy đã làm 6 năm trời bị đóng cửa. Ông ấy từ nhỏ đã ở nhà hàng quốc doanh làm trợ thủ cho Giang Vệ Quốc, khi 14 tuổi thì thay thế vị trí đầu bếp chính của ông cụ, 19 tuổi cưới Vương Tú Liên lúc ấy vẫn là nữ công nhân ở xưởng dệt, trước năm 20 tuổi đó ông ấy vẫn cho rằng ông ấy sẽ giống cha mình đều làm cả đời ở nhà hàng quốc doanh cho đến khi con trai mình đến kế thừa vị trí. Nhưng chờ đợi ông ấy lại là nghỉ việc cùng 600 tệ tiền bồi thường ít ỏi. Nửa năm sau, Vương Tú Liên cũng nghỉ việc. Hai vợ chồng mượn quanh bạn bè thân thích, bỏ ra mấy vạn mở lên quán ăn vặt Kiện Khang. Giang Kiến Khang nhớ lại, khi đó chuyện làm ăn không tốt, ông ấy sầu cả đêm ngủ không yên, Vương Tú Liên vì tiết kiệm tiền, đi chợ bán thức ăn nhặt lá cải người khác không cần bị chọn qua lựa lại trở về xào. Giữa trưa bán đi cà rốt xào thì buổi tối bọn họ liền ăn vỏ cà rốt xào. Bởi vì mượn tiền bố mẹ vợ và anh cả vợ chậm chạp không có để trả, thời điểm ăn tết Vương Tú Liên cũng không dám về nhà mẹ đẻ chúc tết. Nghĩ nghĩ, Giang Kiến Khang ngồi xổm trên mặt đất gào khóc. “Sao, sao, đây là có chuyện gì? Tiểu Phong, ba con sao đột nhiên lại khóc?” Vương Tú Liên nghe được tiếng khóc buông máy tính vọt vào phòng bếp, Quý Nguyệt đi sát ngay sau đó. “Tú Liên, Tú Liên à tôi thật xin lỗi bà, đều là do tôi vô dụng, để bà chịu ủy khuất, đi theo tôi chịu khổ!” Giang Kiến Khang ôm Vương Tú Liên khóc lớn. Vương Tú Liên vẻ mặt ngơ ngác bị ông ấy ôm. “Ba con đây là làm sao?” Vương Tú Liên đều phải hoài nghi có phải do mình mỗi ngày đều nhắc mãi với ông ấy là trong nhà còn đang nợ tiền anh hai, dẫn tới Giang Kiến Khang trong lòng áp lực quá lớn đột nhiên không chịu nổi hay không nữa. “Ba ăn một miếng hoành thánh.” Giang Phong cũng có chút dại ra. Ký ức chua xót nhất thời niên thiếu của đồng chí Giang Kiến Khang phải chua xót đến cỡ nào mới có thể khóc thành như vậy đây! “Hoành thánh?” Vương Tú Liên nhìn hoành thánh trên bàn, hiển nhiên là nghĩ không hiểu một miếng hoành thánh mà thôi sao mà ăn xong lại thành cái dạng này. “Kiến Khang, là ngày thường tôi lắm mồm nói chút thôi, ông đừng để trong lòng, tôi không chịu khổ mà cũng không chịu ủy khuất, đừng khóc, ngoan , đừng khóc.” Vương Tú Liên giống như dỗ trẻ con vỗ vỗ lưng Giang Kiến Khang. Dỗ dỗ một hồi, Vương Tú Liên cũng có chút miệng khô lưỡi khô. Bưng cái chén trên bàn lên, Vương Tú Liên uống một hớp lớn canh hoành thánh, bởi vì hoành thánh bị nấu đến quá nát, uống vào còn có cả vỏ hoành thánh nữa. Ai gói hoành thánh vậy, thật khó ăn! Vương Tú Liên mở to hai mắt, giây tiếp theo, hốc mắt tràn ngập nước mắt. Hai vợ chồng ôm nhau khóc rống. Giang Phong cùng Quý Nguyệt đã hoàn toàn dại ra. Giang Phong bưng hoành thánh trên bàn lên, yên lặng đổ nó vào thùng đồ ăn thừa. Tai họa, tai họa mà! “Đàn chị, chị cứ đi về trước đi, em…… em nói chuyện cùng ba mẹ em.” “A, được, được.” Quý Nguyệt ngốc lăng đạp lại, một lát sau mới phản ứng lại là mình có thể tan tầm. Quý Nguyệt đi rồi, Giang Phong dùng hết mọi thủ đoạn trên người, mới làm cho cảm xúc của đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên ổn định lại. Ngày hôm sau, hai người đối với chuyện buổi tối ngày hôm trước có lý giải cực kỳ nhất trí. Hoành thánh quá khó ăn, khó ăn phát khóc!