Chương 62: Niên Đại Đặc Thù (2)

Bởi vì có đống lửa, động tác vốn cứng đờ thong thả của Giang Tuệ Cầm đã nhanh hơn một chút, vẫn co cụm như một con sóc, bới từ trong đống rác ra bảo bối đếm rồi lại đếm, tới tới lui lui kiểm kê bảy tám lượt mới cảm thấy mỹ mãn chậm rãi bò dậy. “Ngày hôm qua bọn họ đoạt đi mất hai thanh gỗ tốt một chút rồi còn dương dương tự đắc, một đám ngốc, em cố ý đặt ở đó cho bọn hắn lấy đấy, thứ tốt đặt ở trước mặt mà cũng nhìn không ra được.” Giang Tuệ Cầm đem nấm tuyết bỏ vào trong nồi gốm, gian nan bê cái nồi vượt qua đống rác, động tác chậm chạp tựa như một bà lão. “Eo em làm sao vậy?” Lý Minh Nhất tinh mắt phát hiện bà không thích hợp, nóng nảy, “Sáng hôm nay bọn họ đẩy em làm em bị thương à?” “Em cũng không phải bà già sao có thể bị đẩy một chút đã bị thương. Đêm qua em chuồn ra đi leo cây tìm trứng chim bị ngã, bằng không anh cho rằng 6 quả trứng kia ở đâu ra, trên trời rơi xuống chắc?” Giang Tuệ Cầm không thèm để ý, tay phải xoa xoa eo, “Nằm nhiều một chút thì tốt rồi.” “Anh đừng nói chuyện, chính mình còn chưa khỏe đâu, quan tâm em làm gì, kéo chăn bông lại đi, chân cũng không che được này.” Giang Tuệ Cầm đi đến trước một chồng gỗ ẩm mốc, duỗi chân đá chúng tản ra, khảy vài cái, rút ra mấy cây. Trên mấy khúc gỗ kia mọc lên mấy cây nấm cực kỳ màu mỡ, hái xuống mấy cái to nhất, Giang Tuệ Cầm đặt chúng vào trong nồi gốm rồi đi ra khỏi lều. Không bao lâu, Giang Tuệ Cầm đã bưng nồi gốm chứa đầy nước và nấm đã rửa sạch sẽ còn có cả nấm tuyết trở lại. Bởi vì dính nước, tay bà vốn đã nứt nẻ có chút chảy mủ bắt đầu rỉ máu. Chú ý tới tay mình đang thấm máu, Giang Tuệ Cầm tranh thủ Lý Minh Nhất không chú ý lặng lẽ hướng lau lau lên người, dù sao quần áo đã dơ đến nhìn không ra màu sắc ban đầu rồi, lại thêm mấy vệt máu dính vào nữa thì cũng không nhận ra được. Giang Tuệ Cầm đặt cái nồi gốm lên trên đống lửa bắt đầu nấu canh nấm. Rất nhanh mùi canh đã tràn ngập. Giang Tuệ Cầm bủn xỉn thêm vào canh một nhúm muối, bắc cái nồi gốm ra, nói: “Em lấy canh nấm đi đổi với Trần thợ mộc chén muỗng.” “Có muỗng rồi, hôm trước anh giấu ở phía dưới giá gỗ.” Lý Minh Nhất giơ tay chỉ hướng thanh gỗ đang chống đỡ cái lều. “May qua, cho hắn ít đi hai cây nấm, hai chúng ta một người một cây.” Lại có thể tiết kiệm được hai cây nấm, Giang Tuệ Cầm vui sướng trong lòng. Chỉ chốc lát sau, Giang Tuệ Cầm ôm nồi gốm còn thừa một nửa cùng một cái chén gỗ còn có một đôi đũa gỗ trở lại, trong nồi chỉ có một cây nấm cô đơn lơ lửng. “Một cây nấm cũng không ngon lành gì, dù sao em cũng không thích ăn, anh cũng không dùng muỗng mà, chờ lát nữa múc lên lại làm rớt thứ tốt mất. Nào, ăn nấm trước đi.” Giang Tuệ Cầm đặt lại cái nồi gốm lên trên đống lửa, dùng chiếc đũa kẹp lên cây nấm duy nhất đưa đến bên miệng Lý Minh Nhất. Lý Minh Nhất không há mồm. “Em ăn đi, anh không thích ăn nấm.” Lý Minh Nhất quay đầu đi. “Anh mà không ăn thì em ném đi!” Giang Tuệ Cầm uy hiếp nói, “Nấm có dinh dưỡng, ăn nấm dưỡng thương, chân anh đau đã hơn một tháng rồi, ăn nấm sẽ nhanh khỏi.” Thấy Lý Minh Nhất còn không chịu ăn, Giang Tuệ Cầm trực tiếp đem nấm nhét vào trong miệng hắn. Đơn giản thô bạo, thập phần hữu hiệu. Tiếp theo bà bắt đầu làm canh nấm nấu nấm tuyết, còn thường thường lấy chiếc đũa quấy một chút, chờ nấm tuyết mềm tan, cực kỳ rộng rãi mà bỏ vào một gói gia vị, sau đó bỏ trứng chim vào nấu. Cuối cùng một nồi lẩu thập cẩm chẳng ra cái gì cả đã nấu xong, Giang Tuệ Cầm đem nấm tuyết đặt ở trong chén, trứng chim lột vỏ đặt bên cạnh nấm tuyết, thật cẩn thận cầm cái nồi gốm rót nước canh vào trong chén. Lý Minh Nhất hơi có thể nhận ra được bà đang làm món gì rồi. “Em đây là dùng theo cách làm món canh suông Liễu Diệp Yến đấy à.” “Cái gì mà cách làm, đây chính là món đó!” Giang Tuệ Cầm lại lấy ra một hộp thịt, lắc lắc như khoe ra trước mắt Lý Minh Nhất, mở ra, cắt lấy vài lát thịt mỏng bao quanh trứng chim. “Coi em là kẻ ngốc chắc, vòng vàng kim phượng mà chỉ đổi được một cây nấm tuyết sao được, em còn đổi được một cái hộp này, chưa từng mở đâu!” Giang Tuệ Cầm cẩn thận lấy vải bọc lại cái hộp sắt, rồi lại giấu vào trong đống rác, “Giàu có cách ăn của giàu, nghèo có cách ăn của nghèo, nguyên liệu tương tự nhau đến anh em còn chưa chắc làm ngon bằng em đấy.” “Em thổi đi.” Lý Minh Nhất cười nói. Giang Tuệ Cầm nâng Lý Minh Nhất dậy tới ngồi, như hiến vật quý bưng chén lên cho hắn: “Mau nếm thử đi.” Lý Minh Nhất kẹp lên một khối nấm tuyết muốn đút cho Giang Tuệ Cầm. “Sinh nhật anh mà em ăn cái này làm gì, buổi sáng còn thừa ít trấu, lát nữa em nấu trấu là được rồi.” Giang Tuệ Cầm nói, lại bắt đầu từ bên trong đống rác lật tới lật lui. Cuối cùng, Giang Tuệ Cầm vẫn ăn một quả trứng chim. Mới vừa vào miệng, đôi mắt Giang Tuệ Cầm liền đỏ, người đã bốn năm chục tuổi mà vẫn còn giống khi mười mấy tuổi vậy, nước mắt xoạch một cái đã rơi xuống. “Em làm thật là quá ngon.” Giang Tuệ Cầm che miệng, định lặng lẽ lau nước mắt đi. “Đúng vậy, đây là món canh suông Liễu Diệp Yến ngon nhất mà anh từng ăn đấy.” Lý Minh Nhất bưng chén, vành mắt cũng đỏ. Giang Phong vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, bất tri bất giác cũng đỏ mắt. “Khóc cái gì, sang năm đến sinh nhật anh em lại làm cho anh ăn.” Không có sang năm, Giang Tuệ Cầm bệnh chết ở mùa đông năm nay. Một mảnh tối đen. Giang Phong ngốc lăng ngồi ở trên ghế. Ký ức của Lý Minh Nhất rất ngắn, Giang Phong ở bên trong ngây người nhiều nhất mới 4 tiếng đồng hồ, nhưng lại áp lực vô cùng. Trước khi Giang Tuệ Cầm mở miệng, nơi đó ngay cả trong không khí đều tản ra tuyệt vọng. Không gian áp lực, hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, Giang Tuệ Cầm còn có thể vui cười giận mắng, thật sự làm cho Giang Phong bội phục phát ra từ nội tâm. Ngồi thừ ra trong chốc lát, bình phục tâm tình một chút, Giang Phong click mở giao diện thuộc tính. Quả nhiên có thêm một công thức. 【 Món canh suông Liễu Diệp Yến ( giả ) cấp E 】【 có thể cải tiến 】: Người nấu: Giang Tuệ Cầm Chi tiết món ăn: Đây là món mà bất kể là sự phối hợp nguyên liệu ha là gia vị đều rất kém cỏi, lại bởi vì trù nghệ xuất sắc của Giang Tuệ Cầm và hoàn cảnh đặc thù nên có vẻ cực kỳ trân quý, trở thành tia sáng duy nhất trong nhân sinh hắc ám của Lý Minh Nhất, duy trì sự sống cho hắn. Không có bất kỳ cái gì thêm vào. Một ngày có thể làm một lần. ( 0/1 ) Có thể cải tiến? Đây là có ý gì? Là để chính mình thời điểm nấu món này có thể tự do phát huy làm nó trở nên ngon hơn sao? Giang Phong có chút không yên tâm chú ý tới. Món này có lẽ cùng với hoành thánh nhân toàn thịt của Vương Thạch Đầu là tám lạng nửa cân, nhưng hoành thánh của Vương Thạch Đầu khó ăn đó là bởi vì chính tay nghề của hắn không ra gì, món canh suông Liễu Diệp Yến của Giang Tuệ Cầm khó ăn là do bị giới hạn trong nguyên liệu và hoàn cảnh, hai bên bản chất khác nhau. Nếu mà có thể cải tiến thì không gian phát huy có thể lớn hơn. Để mà sửa đổi tất cả mọi thứ trong món này thì thậm chí có thể trực tiếp đổi thành món canh suông Liễu Diệp Yến chính gốc luôn rồi. Nhưng Giang Phong biết ý của trò chơi khẳng định không phải như vậy. Vậy cải tiến như thế nào đây? Nguyên liệu nấu ăn? Gia vị? Hay là độ lửa? Cố tình cái trò chơi này còn quy định mỗi ngày chỉ có thể làm một lần, Giang Phong cảm thấy chờ hắn cải tiến thành công món này thì cũng đến tết. Có thể là tết năm nay mà cũng có thể là tết sang năm. Trong đoạn cuối của ký ức Lý Minh Nhất nói đây là món canh suông Liễu Diệp Yến ngon nhất mà hắn từng ăn, đây quả thực là nhắc nhở đưa tới tận cửa. Mà nói ngược trở lại thì trò chơi này thật là chó, chi tiết nhiệm vụ viết là đầu bếp chính Giang Thừa Đức của Thái Phong Lâu làm một tô canh suông Liễu Diệp Yến làm hắn khó quên, nhiệm vụ yêu cầu lại là làm món canh suông Liễu Diệp Yến mà Lý Minh Nhất từng ăn trong trí nhớ. Nếu không có đoạn ký ức này, Giang Phong khẳng định sẽ bị lầm đường lạc lối, tìm mọi cách mà làm món canh suông Liễu Diệp Yến chính gốc cho mà xem. Chiếu theo phương pháp làm của Giang Tuệ Cầm là không có khả năng, cái khác không nói chứ Giang Phong không có bản lĩnh đem nguyên liệu nhét vào trong đống rác giấu mấy ngày rồi lại lấy ra làm. Ông cố dượng tuổi cũng lớn rồi, dạ dày chịu không nổi. Giang Phong click mở video hướng dẫn phía sau, bắt đầu nghiên cứu xem nên cải tiến như thế nào mới tương đối đáng tin cậy đây.