Chương 64: Phát Sóng Trực Tiếp

Giang Phong cùng Quý Nguyệt, Lưu Thiến, Lưu Tử Hiên còn có đồng hương của Lưu Thiến, hy vọng tương lai của CLB Cờ tướng - Ngô Mẫn Kỳ ngồi một bàn. Lưu Thiến bưng hai đĩa đồ ăn chín to đùng trở về, ngồi xuống, lấy điện thoại lên nhắm ngay chính mình, bắt đầu nói chuyện với màn ảnh: “Chào mọi người, tôi là Thiến Thiến, hôm nay là ngày liên hoan của câu lạc bộ chúng tôi, ăn buffet lẩu nướng. Cái này……” “Phát sóng trực tiếp?” Giang Phong đi bưng một đĩa thịt nướng trở về, đã thấy Lưu Thiến đang nói chuyện với di động. “Đã làm được một hai tuần rồi, mỗi ngày vào lúc ăn cơm đều đặt di động trước mặt cậu không thấy sao?” Quý Nguyệt vẻ mặt thấy nhiều thành quen, đem cánh gà sốt BBQ nướng trên giấy bạc. Giang Phong:…… Hắn cứ tưởng Lưu Thiến đang xem phim truyền hình. “Quét dầu vào, không quét dầu thì chị nướng kiểu gì.” Giang Phong nhắc nhở nói. “Dầu nhà bọn họ không thể ăn đâu.” Quý Nguyệt đem mâm thịt ba chỉ mỡ béo kẹp đến bên cạnh cánh gà, “Thịt ba chỉ nướng ra dầu ăn ngon hơn!” Giang Phong:…… “Cánh gà nhà bọn họ đã ướp rồi, ăn cực kỳ ngon, thịt dê không có vị thịt dê gì cả, ăn như thịt lợn ấy. Đúng rồi, món tokbokki nhà bọn họ cũng ăn ngon lắm, thả vào trong nồi lẩu ăn dai dai rất ngon. Aizz, Thiến Thiến, sao em không lấy đồ tới để nướng?” Quý Nguyệt đối với nguyên liệu của cửa hàng này thuộc như lòng bàn tay, thấy Lưu Thiến chỉ ăn thịt vịt kho, một đĩa khác là điểm tâm, không khỏi hỏi một câu. “Em không biết nướng đồ, trước đây đi ăn buffet đồ nướng với người khác không phải nướng chưa chín thì chính là cháy đen, cũng không thể ăn, tý nữa đặt nồi vào em ăn lẩu là được.” Lưu Thiến nói. “Lưu Thiến, em phát sóng trực tiếp ở đâu, anh đi theo dõi em.” Giang Phong cảm thấy nếu mà thành viên của CLB mình làm phát sóng trực tiếp, thân làm chủ tịch hắn cũng nên trợ giúp chút chuyện không quan trọng. “Mỗ Điểm phát sóng trực tiếp, tên tài khoản của em là cuộc sống ăn uống hằng ngày ở đại học A.” Giang Phong vào để theo dõi, Lưu Thiến tự nhiên là vui vẻ. Giang Phong tải xuống phần mềm phát sóng trực tiếp xong, chọn vào phòng phát sóng trực tiếp của Lưu Thiến, đập vào mắt chính là lỗ mũi lộ rõ của cô nàng. Chỉ có 47 người đang xem, còn bao gồm cả Giang Phong. Giang Phong:…… Từ cái góc độ phát sóng trực tiếp này, còn lại 46 người cũng coi như là tình yêu đích thực. Phòng phát sóng trực tiếp cũng rất quạnh quẽ, không ai nói chuyện. Lưu Thiến cũng rất Phật hệ, ngoại trừ lúc bắt đầu phát sóng trực tiếp nói hai câu thì một lòng một dạ ngồi ăn, mặc kệ phát sóng trực tiếp, còn câu được câu không nói chuyện cùng Quý Nguyệt, hình như đã quên luôn mình đang phát sóng trực tiếp rồi. Giang Phong nhấn vào theo dõi rồi yên lặng rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu chuyên tâm nướng thịt. Quý Nguyệt là tay nướng thịt già đời, chuyên chọn cá cùng thịt đã được ướp qua, hơn nữa còn là thịt ba chỉ, nướng ra dầu vàng ươm mọng nước, thoạt nhìn đã rất muốn ăn. Lưu Thiến mắt trông mong mà nhìn chằm chằm cánh gà, Quý Nguyệt nướng một lượt 4 cái liền, chia cho mỗi người một cái. Làm một người mà bình thường sẽ không bao giờ nấu ăn, cánh gà cua Quý Nguyệt đã xem như nướng được thật sự thành công. “Đàn chị Quý Nguyệt, chị quá lợi hại!” Là một người nướng thịt khó khăn, Lưu Thiến vẻ mặt sùng bái nhìn Quý Nguyệt. Cánh gà và thịt ba chỉ cùng nhau lấy ra, vỉ nướng liền không còn gì. Lưu Tử Hiên lấy nấm kim châm của mình bỏ vào vỉ nướng, vừa nướng, còn vừa thổi phồng: “Không phải tôi nói quá đâu, nấm kim châm của tôi nướng lên ăn cực kỳ ngon, có thể sánh ngang được với tay nghề của Phong ca luôn đấy.” Vừa nói, vừa lấy bình bình thì là cùng bột ớt rải lên trên nấm kim châm. Kết quả là cái bình lâu lắm không được rửa sạch, lỗ bị lấp kín, rải nửa ngày cũng không rớt ra cái gì. Lưu Tử Hiên nóng nảy, cầm bình hung hăng gõ gõ vào bàn, dùng sức rắc lên. Trên nấm kim châm đang trắng nõn yên lành lại có thêm một đống hồng hồng toàn bột ớt. Sau một loạt thao tác làm người ta hít thở không thông, Lưu Tử Hiên không chút nào ngoài ý muốn bị lật xe. Nấm kim châm vừa cay vừa mặn, lại còn nướng cháy. Giấy bạc cũng bị cậu ta nướng thủng. Quý Nguyệt đi bưng nửa đĩa bánh tokbokki về, chuẩn bị chờ thịt viên trong nồi chín thì thả tokbokki vào. “Aizz, thật là muốn ăn bánh gạo cay quá đi.” Lưu Thiến nhìn đĩa bánh gạo cảm thán nói, “Bánh gạo cay ở trường quá kinh khủng, cay không cay mặn không mặn, quán ăn nhà chủ tịch CLB còn không bán.” Trong giọng nói tràn đầy oán niệm. Nhìn tờ giấy bạc mới vừa đổi, Giang Phong tâm thần vừa động. “Có muốn anh làm cho em ăn không?” Cửa hàng này có gia vị đầy đủ, làm bánh gạo cay vẫn thừa sức.