Chương 70: Si Ngốc

“Thêm…… Thêm hoa hiên vàng đi!” Lưu Thiến chần chờ nói. “Hoa hiên vàng?” Hoa hiên vàng thật ra rất tươi ngon, là gia vị không tồi để cho vào canh. “Nhà em hầm canh, bất kể canh gà, canh sườn, canh rong biển đều thêm hoa hiên vàng, sao vậy, anh muốn nấu canh à?” Lưu Thiến ánh mắt sáng lên, cười nói, “Nấu xong nhớ phải gọi em đến uống đấy!” Giang Phong gật đầu đồng ý. Hắn quyết định nấu hai nồi nước, một nồi thêm hoa hiên vàng, một nồi không thêm, cuối cùng sẽ nếm thử hương vị rồi tùy theo tình hình mà quyết định xem dùng nồi nước nào. Ở phía sau bếp mân mê một buổi trưa, Giang Phong cuối cùng lựa chọn phần canh thêm hoa hiên vàng kia, tuy là nấu xong cũng chẳng ra gì. 【 một nồi canh thời gian nấu quá dài, củ cải thái không đều, mùi của nấm vẫn chưa hết 】 Dựa theo từng bước của Giang Tuệ Cầm, Giang Phong lại làm một lần món canh suông Liễu Diệp Yến, vẫn nhận được đánh giá cấp F như cũ. Nếm một ngụm, quả nhiên là cấp F khó ăn, Giang Phong yên lặng đem nó đổ vào thùng đồ ăn thừa. Quả nhiên… Là kỹ thuật nấu canh của mình không ra gì sao? Cho dù bỏ thêm củ cải trắng cùng hoa hiên vàng, mùi của nấm vẫn cực kỳ nồng đậm, Giang Phong cứ cảm thấy còn thiếu cái gì đó. Thiếu cái gì nữa nhỉ? Lại thêm chút bắp? Thêm chút bí đao? Thêm chút khoai tây? Nhưng thêm nhiều thứ như vậy thì sẽ thành canh rau củ thập cẩm mất rồi, cơ bản là đi quá xa phạm trù canh nấm. Thêm chút gì được đây? Mấy ngày kế tiếp, năm chữ này vẫn luôn quanh quẩn ở trong lòng Giang Phong, mỗi ngày đều cân nhắc xem bỏ thêm vào canh cái gì để giảm bớt mùi nấm, ngay cả đồ ăn cũng không thái, nấu canh hết nồi này đến nồi khác, cả ngày nhìn chằm chằm nồi canh trên bếp. Hắn đã nhận định tinh hoa món canh suông Liễu Diệp Yến bản của Giang Tuệ Cầm là ở canh nấm, chờ hắn nấu ra được canh nấm thích hợp thì có thể cải tiến hoàn thành món này. Thậm chí còn có chút si ngốc. Hai tuần đi qua, kỹ thuật nấu canh của Giang Phong tiến bộ không ít, nhưng canh nấu ra vẫn là một lời khó nói hết. Hắn đem nấm bào ngư, nấm kim châm, nấm vị cua, nấm đùi gà, nấm bạch ngọc, nấm Tú Trân, nấm cây trà, nấm song bào, nấm hương, nấm hoạt tử, nấm Khẩu Bắc, nấm đầu khỉ, nấm bạch linh, nấm cơ, nấm hoa, nấm rơm cái nào cũng thử một lần, dẫn tới sau bếp không có lúc nào là không tràn ngập mùi nấm, ngay cả đồ ăn Giang Kiến Khang nấu ra đều mang theo một tia như có như không vị nấm. Mà những nồi canh hắn nấu xong đó, cũng bị đồng chí Vương Tú Liên lợi dụng đồ bỏ cầm đi tặng khách hàng, đã có không ít khách hàng phản hồi với Quý Nguyệt là dạo gần đây canh rất khó uống. Giang Phong đang rửa sạch nấm kim châm. Hắn rửa thật sự cẩn thận, dùng nước trong ngâm đi ngâm lại, mỗi một cây đều tỉ mỉ chà xát. Giang Kiến Khang ở một bên thất thần thái rau, một bên cẩn thận quan sát Giang Phong. Hắn cảm thấy con của hắn gần đây không được bình thường cho lắm. Cứ như là đang phân cao thấp với nấm vậy, mỗi ngày nấu canh nấm từ sớm đến tối, tới buổi tối lại dùng một nồi canh nấm trong đó để làm cái món nấm tuyết trứng cút thịt hộp kỳ quái. Có phải nên đến miếu xin cái bùa trừ tà về cho con trai mình không nhỉ? Vương Tú Liên bưng một chậu đồ ăn đã được rửa sạch bằng cách bạo lực đi đến bên cạnh Giang Kiến Khang, nặng nề đặt cái chậu ở trên bàn, bàn gỗ kiên cố cũng phải lắc lư. “Con trai gần đây bị làm sao vậy?” Vương Tú Liên đè thấp tiếng nói hỏi. Giang Kiến Khang lắc đầu: “Tôi nghe nói gần đây có cái miếu, bùa ở đó đặc biệt linh, chúng ta ngày mai có nên đi xin cho tiểu Phong một cái trừ tà không?” “Nói bậy gì đó, ông mới trúng tà!” Vương Tú Liên liếc mắt Giang Kiến Khang một cái, lại cẩn thận nhìn Giang Phong một cái, “Tôi thấy vẫn là gọi ba lên đi, để ba nhìn xem.” “Kêu ba tới có ích lợi gì?” Giang Kiến Khang vẫn cảm thấy Giang Phong có thể là trúng tà. “Ba trù nghệ không cao hơn ông sao? Tiểu Phong mỗi ngày nấu canh nấm này, chờ ba tới, giúp thằng bé chuẩn bị canh cho tốt không phải là được rồi à?” Vương Tú Liên đem đồ ăn đổ ra, bưng cái chậu không trở về tiếp tục rửa rau, “Nhớ phải gọi điện thoại đấy!” Tuy rằng Giang Kiến Khang cảm thấy đi lên miếu xin một cái bùa tương đối hữu dụng hơn, nhưng vợ nói không thể không nghe, vẫn ngoan ngoãn buông dao phay đi ra bên ngoài gọi điện thoại cho Giang lão gia tử. Giang lão gia tử sau khi nghe xong Giang Kiến Khang miêu tả tình hình của Giang Phong thì trầm mặc hồi lâu, đáp ứng sẽ tìm thời gian đến thành phố A một chuyến. Treo điện thoại, Giang lão gia tử trung khí mười phần gọi bà nội Giang: “Lão bà tử, lấy cái bình rượu mà tôi cất trong tủ kia ra đây!” “Lấy rượu cái gì, ban ngày ban mặt, uống uống uống, cơm heo ông nấu rồi à? Đồ ăn đã rửa sạch rồi sao? Quét tước trong nhà chưa?” Bà nội Giang ở trong phòng nghe kịch hoàng mai, lớn giọng rống lại. Giang lão gia tử bị rống lên cũng không tức giận, tự mình vui sướng đi lấy rượu, đổ ra một chén nhỏ, ngồi ở bên cạnh bàn chậm rãi nhấp. Nhắm mắt lại, Giang lão gia tử ê ê a a mà xướng khúc. Bà nội Giang từ trong phòng đi ra chuẩn bị lấy bình rượu cho Giang lão gia tử, thấy ông cụ đã uống rồi còn đang hừ hừ tiểu khúc, liền biết tâm tình ông cụ hôm nay rất tốt, hỏi: “Ai vừa gọi điện thoại đấy, vui vẻ thế à?” Nói xong,bà nội Giang nãi nãi đi vào phòng bếp lấy cho ông một đĩa đậu phộng nhỏ. “Tiểu Phong có tiền đồ mà, Giang gia ta có người kế nghiệp rồi!” Giang lão gia tử mở mắt ra, cười nói. Năm đứa con trai kia của ông, tất cả đều là thiên phú nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, ông dạy như thế nào liền học như thế đó, nhưng đầu bếp sao có thể cứng nhắc không biết biến báo như vậy được? Lúc trước ông cứ tưởng rằng đời này cứ như vậy thôi, ẩm thực Giang gia cứ thế thất truyền trên tay chính mình. Không nghĩ tới, không nghĩ tới a, cháu trai có thiên phú giống ông cụ hai mươi tuổi còn có thể có tạo hóa này. Giang Phong đây là nghiên cứu đồ ăn nghiên cứu đến si ngốc đó! Si ngốc tốt, si ngốc tốt lắm! Giang Vệ Quốc còn nhớ rõ khi còn nhỏ lúc mà cha ông Giang Thừa Đức nghiên cứu đồ ăn, mười ngày nửa tháng, ăn cũng không vào, cả ngày y như trúng tà ở trong phòng bếp làm đi làm lại cùng một món. Giang Vệ Quốc càng nghĩ càng kích động, nói với bà nội Giang: “Ngày mai liên hệ với lão Vương đi, bảo con của ông ta lại đây làm thịt Đại Hoa.” “Làm thịt Đại Hoa?” Bà nội Giang sửng sốt, “Mấy ngày hôm trước Đại Hoa được 130kg không phải ông nói chờ nó 140 kg mới thịt sao?” “Không đợi không đợi nữa, chờ nó lên 140kg biết đến khi nào, ngày mai thịt luôn! Đại Hoa lớn lên khỏe mạnh, thịt rắn chắc, bình thường cũng thích vận động, làm thịt nó đưa tới thành phố A đi, để cho tiểu Phong tẩm bổ thật tốt mới được.” Giang Vệ Quốc nói. Cái này bà nội Giang đồng ý: “Đúng vậy, tiểu Phong là nên tẩm bổ thật tốt mới đúng, gầy như vậy, nhìn đều không giống người Giang gia chúng ta, mệt cho Kiến Khang còn làm đầu bếp, nuôi cháu trai chúng ta thành như vậy.” “Đúng là quá gầy, ít nhất phải tăng thêm 20kg nữa mới được, cánh tay mới có chút thịt, bằng không cầm muôi làm sao được.” Giang lão gia tử cũng đang cân nhắc, nên làm thế nào để vỗ béo Giang Phong thêm 20kg nữa, biến thành một người phù hợp với thẩm mỹ cao lớn béo của Giang gia. “Có muốn mang cả hai con gà mái già tôi nuôi lên luôn không?” “Mang lên mang lên, đem cả món đồ ngâm lúc trước, với cả nấm cây trà mọc dại nữa. Đúng rồi, không phải nấm ở trên cột xà nhà kho dài rồi sao? Rất mập luôn, lát nữa tôi đi hái xuống rồi mang đi luôn, Kiến Khang nói tiểu Phong gần đây đang làm canh nấm, cho thằng bé mang đi nấu canh!” Lão gia tử giải quyết dứt khoát.