Chương 72: Canh Nấm Hương

“Mấy ngày hôm trước mưa to, trên xà nhà nhà kho ở quê lại mọc ra nấm, ông thấy nấm khá tốt, liền hái xuống toàn bộ mang lên đây.” Giang Vệ Quốc đi đến cửa phòng bếp, kéo ra cái bao tải mà ông cụ mang đến, lấy từng thứ bên trong ra, “Gà rừng, thỏ hoang, thịt hươu, chân lợn rừng, đều đã ướp xong, Kiến Quốc cất đi cho ba. Nấm cây trà, mọc dại, đã phơi khô, vừa hay lấy ra cho cháu nấu canh, còn có cái này.” Đã giao lưu cùng nấm hơn nửa tháng nay, Giang Phong liếc mắt một cái đã nhận ra trên tay Giang Vệ Quốc cầm chính là nấm hương. Trùng hợp chính là, Giang Tuệ Cầm cũng dùng nấm hương nấu canh. “Lấy cái này nấu canh, đừng thêm mấy thứ lung tung linh tinh khác.” Giang Vệ Quốc đem túi đặt lên bàn, cây nấm màu mỡ từ bên trong lăn ra đây. “Nấu như thế nào……” Giang Phong ngơ ngác hỏi. “Cháu nấu canh hơn nửa tháng rồi còn hỏi ông là nấu như thế nào à?” Giang Vệ Quốc quát lớn nói, trung khí mười phần “Cái này còn cần ông dạy cho cháu chắc? Không biết thêm tý nước thêm tý muối à? Lại còn muốn ông cầm tay dạy cháu nữa phải không?” Cảnh tượng này quả thực là quá quen thuộc với Giang Kiến Khang, khi còn nhỏ lúc ông cùng mấy anh em cùng nhau học nấu ăn, lão gia tử chính là mắng như vậy, chỉ cần da mặt dày hỏi nhiều một câu cụ thể làm như thế nào, lão gia tử sẽ vừa mắng chửi người, vừa cầm tay chỉ dạy. Nhưng mà sự tình phát triển lại ngoài dự đoán của ông ấy. “À.” Giang Phong phản ứng lại, lấy nấm hương từ trong túi ra. Nấm hương từ sau khi hái xuống còn chưa rửa, trên gốc còn dính đất, những chỗ nếp uốn cũng đầy bụi bẩn, muốn xử lý xong chắc cũng phải tốn chút thời gian. Giang Phong cắt bỏ gốc rễ của nấm hương, ngâm ở trong nước, cẩn thận xoa nắn rửa sạch một đám, rửa sạch ước chừng ba lần, thay đổi ba chậu nước. Sau đó bắt đầu nấu canh. Bởi vì Giang Tuệ Cầm dùng chính là nấm hương, cho nên canh nấm hương kỳ thật là loại canh mà Giang Phong nấu nhiều nhất trong khoảng thời gian này, gần như là các loại phối hợp mà hắn có thể nghĩ ra được đều đã thử qua, ngoại trừ lần đầu tiên chỉ bỏ thêm hành vào nấu canh, những lần khác đều là phối hợp nguyên liệu phong phú đến mức làm người ta hoài nghi đó có phải là canh nấm hương hay không. Không có biện pháp, vị nẫm nồng đậm như vậy. Giang Phong nghe Giang Vệ Quốc nói xong, ngoại trừ nấm hương ra thì không thêm bất kỳ nguyên liệu nào khác, ngay cả gia vị cũng chỉ bỏ muối. Cũng giống vô số lần nấu canh lúc trước, Giang Phong canh giữ ở bên nồi, nhìn nước sôi trào, nguyên liệu nấu ăn quay cuồng, hớt hết bọt, chậm rãi quấy. Giang Vệ Quốc ở bên cạnh nhìn, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười. Giang Kiến Khang thấy lão gia tử cười, ngây ngẩn cả người. Cũng không phải Giang Vệ Quốc không thích cười, mà là Giang Kiến Khang rất ít khi nhìn thấy ông cụ cười vào lúc người khác nấu ăn. Lấy yêu cầu của Giang Vệ Quốc, tiểu bối ở trước mặt hắn nấu ăn không bị ăn mắng cũng đã là tán dương cực cao rồi, một lần Giang Kiến Khang thấy lão gia tử cười trong phòng bếp, chính là lúc hắn tự mình cải tiến công thức làm gà Cung Bảo. Đó cũng là món ăn duy nhất mà ông từng tự mình cải tiến. Canh sắp nấu xong. Giang Phong có một loại cảm giác, đây là một nồi nước canh thành công nhất mà chính mình nấu ra được trong suốt khoảng thời gian này. Hương vị của nấm vẫn nồng đậm như trước nhưng lại không khó chịu. Nồi nước nằm ở trên bếp kia, rõ ràng đang nói cho Giang Phong biết. Ta đây chính là canh nấm hương, đây là hương vị của ta. 【 một nồi canh nấm hương cơ bản không tìm ra được sai lầm 】 Giang Phong nếm thử một ngụm. Xác thật là không có sai lầm nào. Chính là canh nấm hương. Chính là canh nấm hương bình thường. Bình thường, uống cũng ngon. So với những nồi canh nấm lúc trước thì đúng là ngon hơn hẳn. Giang Vệ Quốc không nếm, chỉ nhìn nồi canh, nhìn biểu tình của Giang Phong, vừa lòng gật gật đầu, quay đầu hỏi Giang Kiến Khang: “Con còn mấy phần đồ ăn chưa nấu?” Đang đảo xẻng Giang Kiến Khang thiếu chút nữa đem gà Cung Bảo hắt ra ngoài: “Phần này, còn có một phần cà tím thịt băm.” “Để ba làm, con đi đem thịt heo ba gửi đến lấy ra rã đông đi, hai cân thịt bụng, bốn cân xương sườn, cũng cắt chút thịt nạc.” Giang Vệ Quốc tiếp nhận muôi rồi tiếp theo xào gà Cung Bảo, Giang Kiến Khang vội đi kho lạnh lấy thịt mà lão gia tử muốn.