Chương 74: Đồ Ăn Đã Làm Xong

Giang Vệ Quốc cũng chú ý tới, món của Giang Phong đã làm xong. “Làm xong thì tới đây hỗ trợ đi, đúng rồi, gọi điện thoại cho nhà ông cố dượng cháu đi, bảo bọn họ buổi tối lại đây ăn cơm. Ông cố dượng cháu gần đây thân thể thế nào?” Giang Vệ Quốc nói. Giang Phong cũng đã lâu không đi qua nhà giáo sư Lý, tự nhiên là một câu hỏi thì hết ba câu là không biết, đây cơm trưa đều là đồng chí Vương Tú Liên đưa qua. “Thân thể ông dượng cũng không khác trước lắm, nhưng mà gần đây hồ đồ lợi hại lắm, hai lần con qua đều thấy ông ấy đang trong trạng thái hồ đồ.” Vương Tú Liên nói. “Ba có muốn gọi nhà anh cả với cả chú tư chú năm lại đây cùng nhau ăn cơm không?” Giang Kiến Khang hỏi. Giang Vệ Quốc đang cân nhắc thớ thịt heo, nghe được hắn nói động tác trên tay dừng một chút, miễn cưỡng gật đầu: “Gọi cả đi, con lại vào kho đông lạnh lấy thêm mười cân thịt ra, trong tiệm bọn con chỉ có một người làm thì có kịp không?” “Còn có bạn học của Tiểu Phong hỗ trợ nữa, đang đi giao cơm hộp chưa về trở về.” Vương Tú Liên nói tiếp. Lúc nửa buổi chiều hôm nay trên app đột nhiên nhận được một đơn cơm hộp đến từ trung tâm thành phố, gọi tận hai mươi mấy loại đồ ăn, hơn phân nửa đều là món chính, cộng lại ước chừng phải vài ngàn tệ. Mấu chốt nhất chính là trung tâm thành phố cách quán cơm Kiện Khang ít nhất phải hơn 30 km, trên đường còn phải lên cao tốc, xe máy điện là hoàn toàn không có khả năng đi được, rơi vào đường cùng, Giang Kiến Quốc chỉ có thể nhờ trợ giúp. Bốn người Lưu Tử Hiên, Vương Hạo, Khâu Thần cùng Triệu Dương cùng nhau ngồi xe điện ngầm đi đưa đơn cơm hộp này, đến bây giờ bốn người này đều còn chưa về. “Đúng rồi tiểu Phong, con đến đem cái kia cái gì WeChat cái gì chương trình sửa lại đi, xa như vậy cũng phải giao thì cửa hàng chúng ta còn muốn làm buôn bán nữa không.” Vương Tú Liên oán giận nói, “May là đơn này cũng đủ lớn, nếu mà chỉ chọn cái cơm phần rưới món kho mười mấy tệ, chúng ta còn phải ngồi xe điện ngầm thật là xa mang qua cho hắn à, sao có thể chứ!” Đây cũng là điều mà lúc trước Giang Phong không nghĩ tới, bởi vì là thêm WeChat chính thức thì mới có thể đặt đơn trên APP, hắn trong tiềm thức liền cho rằng khách hàng đều là sinh viên đại học A, xem ra buổi tối phải đến liên hệ với Trương Vệ thôi, nhờ hắn ở trong đó thêm vào một phạm vi giao hàng mới được. Giang Phong gật đầu đồng ý, thái nhỏ hành lá. Sau khi món thịt viên tứ hỉ của Giang Vệ Quốc đều ra khỏi nồi, bốn người mới phong trần mệt mỏi trở về. Vừa tiến đến, Vương Hạo đã gấp không chờ nổi mà cùng Quý Nguyệt chia sẻ: “Quý Nguyệt chị không biết hôm nay người gọi món ăn, thế mà thật sự ở tại Thiên Phủ Viên! Bảo bọn em đặt đồ ăn ở phòng bảo vệ, cửa cũng chưa cho bọn em vào.” “Thật là mệt chết người, cậu nói xem người ở Thiên Phủ Viên còn phải chạy thật là xa tới gần đại học A ăn cơm, ăn xong rồi còn thêm WeChat chính thức, sau đó còn một hai phải gọi cơm hộp, cái tật xấu gì không biết!” Lưu Tử Hiên cũng oán giận nói. Khâu Thần cùng Triệu Dương vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc tỏ vẻ không muốn phát biểu bất cứ ngôn luận gì đối với việc này. Thiên Phủ Viên coi như là khu nhà biệt thự cao cấp nhất của thành phố A, đường đường chính chính ở trung tâm thành phố vòng ra một miếng đất, năm đó chạy quảng cáo chính là một mảnh hưu nhàn yên tĩnh giữa thành phố phồn hoa náo nhiệt. Ngay từ đầu định vị giao cơm hộp là ở cửa chỗ bảo vệ Thiên Phủ Viên nên Vương Hạo bọn họ còn tưởng là người ở cửa hàng nào đó ở trung tâm thành phố định vị lung tung ở nơi đó, không nghĩ tới gọi cơm hộp thật sự là hộ gia đình ở Thiên Phủ Viên. “Này, dì Vương đâu, sao hôm nay dì ấy cũng ra sau bếp vậy? Aizz, đàn em Thiến hôm nay cũng lưu lại hỗ trợ à.” Lưu Tử Hiên ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, phát hiện Vương Tú Liên thế mà không có ở ngoài sảnh lớn. “Mấy đứa đều không ở đây một mình chị sao mà chạy kịp, ông nội của Giang Phong tới, bọn họ đều ở phía sau bếp hỗ trợ nấu ăn đấy, đừng đi vào thêm phiền.” Quý Nguyệt nói. “Ông nội của Phong ca á!” Vương Hạo chấn động, “Phong ca nói tay nghề nấu ăn của ông nội anh ấy là tuyệt nhất thiên hạ đó nha!” Ngặt nỗi ngày thường Vương Hạo nói dối quá nhiều, căn bản là không có ai thèm tin cậu ta. Trong phòng bếp, Giang Phong đem phần canh suông Liễu Diệp Yến mà hắn đã nấu xong đặt ở trong nồi hấp cho khỏi bị lạnh, đi bồn rửa tay rửa tay sạch sẽ, đi ra ngoài gọi điện thoại thông báo cho mấy nhà buổi tối lại đây ăn cơm. Giang Vệ Quốc ghét bỏ đao công của hắn tay nghề không đủ, ngoại trừ hành gừng tỏi ra thì cái gì cũng không cho hắn chạm vào. Giang Phong vào giờ cơm lại từ sau bếp đi ra, chính là một chuyện vô cùng hiếm lạ. Hắn trong khoảng thời gian này mỗi ngày chỉ có hai điểm một đường, sau bếp, ký túc xá, ngoài ra thì không đi đâu khác cả. Có đôi khi buổi tối về ký túc xá, Vương Hạo muốn tìm hắn nói chuyện phiếm, Giang Phong há mồm chính là “Cậu cảm thấy canh nấm thêm cái gì thì tốt đây?” Một câu phá hỏng thiên ngôn vạn ngữ trong bụng Vương Hạo muốn nói. “Phong ca, anh nấu canh xong rồi à?” Vương Hạo ướm hỏi. “Ừ, xong rồi, đồ ăn cũng làm tốt.” Lời này vừa nói ra, mọi người đều kích động. Trong khoảng thời gian này chịu độc hại sâu nhất từ việc Giang Phong tẩu hỏa nhập ma đi nấu canh chính là ai? Không phải Giang Kiến Khang cùng Vương Tú Liên, mà là bọn họ những kẻ tới hỗ trợ rồi ở lại ăn cơm này đó! Mỗi ngày một chén canh nấm miễn phí khó uống đến cực điểm, cho dù chỉ nếm một ngụm cũng đủ để quên hết hương vị của đồ ăn lúc trước vừa ăn xong. Đừng nói là Lưu Thiến, ngay cả Lưu Tử Hiên cùng Khâu Thần đều cảm thấy trên đầu mình cũng sắp mọc nấm.