Chương 75: Hoàn Thành Hai Nhiệm Vụ

“Tối hôm nay ông nội của tôi chưởng muỗng, mọi người đều ở lại ăn cơm nhé, cũng thuận tiện nếm thử món mới mà tôi làm, cái kia, Lưu Thiến em……” Tuy Giang Phong không biết lúc trước Lưu Thiến đã ăn cái gì, nhưng hắn cảm thấy Lưu Thiến ở nếu ở trong tiệm hẳn là đã ăn rồi. “Nuốt trôi, nuốt trôi!” Lưu Thiến lập tức tỏ thái độ. Sau đó Giang Phong lại bắt đầu gọi điện thoại. Giáo sư Lý trong khoảng thời gian này không ở thành phố A, ra ngoài đi họp rồi, Trần Tố Hoa tỏ vẻ, hiện tại Lý Minh Nhất đang thanh tỉnh, bà ấy rất nhanh sẽ đưa ông cụ lại đây. Gọi điện thoại cho Giang Kiến Quốc, Giang Kiến Thiết cùng Giang Kiến Nghiệp, câu trả lời đều phi thường thống nhất: “Được được được, bác (chú) lập tức qua ngay, tiểu Phong cháu nói xem có trùng hợp không cơ chứ, nhà của chúng ta vừa lúc còn chưa ăn cơm!” Sau đó là có thể nghe thấy ba người lớn giọng ở đầu kia điện thoại kêu: “Vợ ơi, ba tới, gọi nhà chúng ta đến nhà chú ba / anh ba ăn cơm nè! Thằng nhãi ranh chết tiệt kia lại đi lêu lổng / tăng ca?” Thời gian cơm tối, bày hai bàn, một cái bàn lớn, một cái bàn nhỏ. Gầy yếu như Lý Minh Nhất ngồi giữa một bàn Giang gia cao lớn béo nhìn có vẻ tứ cố vô thân, thậm chí làm người ta cảm thấy còn có chút yếu đuối, đáng thương lại bất lực. Mà tương phản chính là Vương Hạo dùng thân hình độc đáo có đặc điểm Giang gia của cậu ta ngồi giữa một nhóm người bình thường, trông cao lớn béo y như hạc trong bầy gà. Lão gia tử nấu ăn theo phương thức làm tiệc rượu ở nông thôn, số lượng lớn, hương vị đậm, hơn nữa cơ bản là bữa tiệc thuần thịt heo. Thịt chiên xù, khâu nhục rau cải muốn, thịt kho tàu, thịt viên tứ hỉ, thịt viên đầu sư tử, thịt heo xào hành, bao tử chín đoạn cùng xương sườn hầm củ cải. Còn có một đĩa rau xào và cháo mà Giang Vệ Quốc cố ý làm riêng cho ông Lý Minh Nhất. Giang Phong làm món canh suông Liễu Diệp Yến được đặt ở bàn của Lý Minh Nhất. Lưu Thiến nhìn đồ ăn đầy bàn, hưng phấn không thôi: “Chính là cái hương vị này! Hôm nay ăn cà tím băm, ngửi thôi cũng thơm như vậy!” “Tiểu nha đầu, cháu còn có thể ngửi ra sự khác nhau à?” Giang Vệ Quốc cách cái bàn hỏi. “Ba, bà cũng đừng coi khinh người ta. Thiến Thiến ngày thường nếm cũng không cần nếm, chỉ dựa vào ngửi mùi là có thể đoán được đồ ăn là Kiến Khang làm hay là tiểu Phong làm.” Vương Tú Liên nói. “Lợi hại ghê!” Giang Kiến Nghiệp không tự chủ được mà khen. Giang Vệ Quốc sửng sốt một chút, không khỏi nhìn Lưu Thiến nhiều hơn một chút, trong mắt có thêm vài phần ý cười. “Đồ ăn này……” Lý Minh Nhất phản ứng chậm, canh suông Liễu Diệp Yến của Giang Phong kẹp ở giữa một đám chén bát lớn có vẻ rất không bắt mắt. “Đây là Tiểu Phong làm, hắn trong khoảng thời gian này chỉ mân mê mỗi cái này.” Giang Kiến Khang ngoài miệng oán giận biểu tình lại thật sự tự hào, “Nào nào nào, mọi người đều nếm thử tay nghề của tiểu Phong xem.” Nói xong liền giúp Lý Minh Nhất gắp đồ ăn, trứng cút, nấm tuyết, hịt hộp không thiếu cái nào. Lý Minh Nhất chậm rì rì đưa chiếc đũa vào nấm tuyết trong chén. “Tay nghề của Tiểu Phong tiến bộ không nhỏ đâu!” Giang Kiến Quốc dẫn đầu ăn một miếng trứng cút, ánh mắt sáng lên. Món này ăn vào cảm giác không có ưu điểm gì, nhưng lại ngoài ý muốn cũng không tìm ra khuyết điểm, nguyên liệu nấu ăn phối hợp tuy rằng chẳng ra sao, nhưng lại tận khả năng phát huy hương vị nguyên bản của mỗi loại nguyên liệu đến lớn nhất. Giang Vệ Quốc cũng gắp một đũa nấm tuyết bỏ vào miệng. “Đinh, hoàn thành nhiệm vụ ẩn【 truyền đạo thụ nghiệp 】, đạt được phần thưởng nhiệm vụ đạo cụ: 【một đoạn ký ức của Giang Vệ Quốc】.” Lý Minh Nhất run run rẩy rẩy mà đưa nấm tuyết vào trong miệng. “Đinh, hoàn thành nhiệm vụ phụ 【 tâm nguyện của Lý Quân Minh】, đạt được phần thưởng nhiệm vụ đạo cụ: 【 khế đất 】.” Hai nhiệm vụ đồng thời hoàn thành? “Tuệ Cầm, Tuệ Cầm.” Lý Minh Nhất đột nhiên nổi lên hồ đồ. “Tuệ Cầm, hôm nay không phải sinh nhật anh, em chạy đi đâu rồi.” “Tuệ Cầm, Tuệ Cầm.” Lý Minh Nhất bắt lấy Giang Vệ Quốc, gắt gao nắm tay ông: “Cậu thấy Tuệ Cầm không, đã trễ thế này cô ấy khẳng định lại chuồn êm đi ra ngoài, cô ấy lần trước ngã xuống sông phong hàn còn chưa khỏi hẳn, cậu thấy Tuệ Cầm không, nói cho tôi Tuệ Cầm ở đâu.” “Ai nha, ba đây là lại rơi vào hồ đồ rồi.” Trần Tố Hoa vội vàng tiến lên, sức bà lớn, động tác lại rất nhẹ, nhanh chóng khiến cho Lý Minh Nhất buông lỏng tay ra, nhẹ giọng khuyên giải an ủi nói: “Ba, mẹ ở trong nhà, không phải hai ngày nữa là sinh nhật ba sao? Mẹ tự chuẩn bị đồ ăn cho ba đó, chúng ta về nhà đi tìm mẹ được không?” “Chính là… Chính là… Chính là đồ ăn Tuệ Cầm đã làm mà.” Lý Minh Nhất duỗi tay, nỗ lực muốn chỉ canh suông Liễu Diệp Yến trên bàn, “Tuệ Cầm ở đâu, cô ấy khẳng định là hồ đồ rồi, nhớ lầm ngày sinh nhật.” Trần Tố Hoa không biết duyên cớ do thức ăn trên bàn, chỉ là nói theo Lý Minh Nhất: “Đúng rồi, mẹ ở trong nhà chờ chúng ta đấy, chúng ta về nhà.” “Về nhà, về nhà.” Lý Minh Nhất lẩm bẩm nói. “Ngại quá, tôi và cha phải về bây giờ.” Trần Tố Hoa nói với mọi người. “Để cháu đi cùng ạ.” Giang Phong vội đuổi kịp, cùng Trần Tố Hoa đỡ Lý Minh Nhất.