Chương 76: Khế Đất

Lần này Lý Minh Nhất không hồ đồ lâu lắm, sau khi về đến nhà khắp nơi tìm Giang Tuệ Cầm, sau khi được Trần Tố Hoa an ủi một hồi lại uống hết một ly nước ấm dần dần bình tĩnh trở lại, cũng dần dần thanh tỉnh. “Tiểu Phong à, thật ngượng ngùng.” Lý Minh Nhất thanh tỉnh ngồi ở trên sô pha, chậm rì rì đeo lên kính lão, “Món ăn kia của cháu, cùng với món năm đó bà cố cô của cháu làm cho ta giống nhau như đúc.” “Còn có thể được ăn lại, ta cũng có thể an tâm đi xuống tìm bà cố cô cháu rồi.” Lý Minh Nhất cười, cầm lấy tờ báo. “Ba, ba nói bậy gì đó? Lần trước kiểm tra bác sĩ nói ba khỏe rồi mà, cái gì mà đi xuống với không đi xuống.” Trần Tố Hoa bưng cho hắn ly nước ấm, đặt ở trên bàn trà, “Tiểu Phong làm phiền cháu rồi, bà ở đây chiếu cố ông cụ là được, cháu về ăn cơm đi.” Trần Tố Hoa đưa Giang Phong đến cổng nhà, Giang Phong còn có chút không yên tâm: “Ông cố dượng vừa rồi cũng chưa ăn cái gì, hay là cháu lại về mang cháo lại đây?” Trần Tố Hoa thở dài, cự tuyệt. “Không cần, ông cố dượng cháu ăn không hết.” “Trong khoảng thời gian này mỗi ngày ông cụ chỉ có thể uống một chén cháo nhỏ, hôm trước đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói ông cụ……” “Ông cụ nhiều nhất chỉ còn nửa tháng.” Nói xong, Trần Tố Hoa hốc mắt đỏ lên, nước mắt thẳng tắp rớt xuống. Giang Phong kinh ngạc mà quay đầu lại nhìn bà. Nửa tháng?! Trên đường trở về, Giang Phong thậm chí còn có chút mơ màng hồ đồ. Lý Minh Nhất không chỉ là ông cố dượng của hắn, hắn còn thông qua ký ức chứng kiến tình yêu từ thời niên thiếu của Lý Minh Nhất cùng Giang Tuệ Cầm, khi trung niên cùng chung hoạn nạn, tuy rằng chỉ có ngắn ngủn một đoạn, nhưng Lý Minh Nhất ở trong lòng hắn địa vị cuối cùng là khác biệt. Chờ Lý Minh Nhất đi rồi, trên đời này sẽ thật sự không có vài người có thể nhớ rõ Giang Tuệ Cầm. Vẫn luôn đi đến cửa tiệm, Giang Phong mới hồi phục lại tinh thần, nhớ tới mình còn chưa xem xét nhiệm vụ khen thưởng. Mọi người còn ở lầu hai ăn cơm, Giang Phong lập tức vào phòng chứa đồ, click mở giao diện thuộc tính, tìm được thanh đạo cụ. 【 một đoạn ký ức của Giang Vệ Quốc】: Một đoạn ký ức, có thể tiến vào nhiều lần. 【 khế đất 】: khế đất Thái Phong Lâu. 【 Có thể nhận: Có / Không 】 Nhấn vào CÓ. Kỳ quái chính là, cũng không có đột nhiên xuất hiện khế đất nào. Nhưng mà thế cũng là bình thường, Thái Phong Lâu là nhà hàng từ thời dân quốc ở Bắc Bình, phỏng chừng bây giờ đã không còn tồn tại. Khế đất thừ thời dân quốc thì hiện tại có có cũng vô dụng, nhiều nhất chỉ được coi là đồ cổ, gìn giữ ở trong nhà thôi. Bản chất keo kiệt của trò chơi một chút cũng không thay đổi. Giang Phong lên lầu, cùng mọi người ăn cơm. Thấy Giang Phong đã trở lại, Giang Vệ Quốc hỏi: “Ông cố dượng cháu thế nào?” “Lúc cháu đi thì khá tốt, thanh tỉnh, đang xem báo.” Giang Phong đáp, không muốn đem chuyện Lý Minh Nhất thời gian không còn nhiều nói cho lão gia tử làm ông ấy tăng thêm thương tâm. Giang Phong ngồi trở lại chỗ mình, thức ăn trên bàn đều bị quét đến gần hết, mỗi món đều thừa lại một chút, có vẻ là cố ý để phần hắn. “Phong ca, hóa ra anh thật sự không khoác lác, tay nghề của ông nội anh thật đúng là tuyệt nhất thiên hạ!” Vương Hạo vẻ mặt thỏa mãn mà uống canh sườn, biểu tình trên mặt muốn nhiều khoa trương có bấy nhiêu khoa trương. “Phong ca, anh nói cho em xem nhà anh ở ngươi bên kia có phải cũng giống nhà Ngô Mẫn Kỳ mở cái gì mà nhà hàng Giang gia, Michelin mấy sao, anh cứ tùy tiện nói đi, em có thể chịu đựng được!” Lưu Tử Hiên lấy chiếc đũa nỗ lực kẹp mấy hạt cơm dính nước thịt cuối cùng trong chén. “Còn Michelin mấy sao, Michelin lốp xe ấy! Mấy cậu phần tôi nhiều đồ ăn thế này tôi ăn không hết, thịt viên tứ hỉ này ai muốn?” Giang Phong gắp một đũa đồ ăn. “Em.” “Lưu Thiến em đã ăn hai bữa cơm rồi còn ăn, con gái ăn nhiều mập lên không tốt, em còn phải phát sóng trực tiếp đó, để anh, để anh.” “Hạo tử, cậu đều một thân thịt rồi đừng ăn, tôi gầy, để tôi ăn!” “A, sao cậu có thể gầy bằng tôi, vừa rồi tôi còn chưa ăn no, tôi ăn, tôi ăn!” “Chia đều, chia đều thế nào?” Khâu Thần ra tới pha trò. “Còn lâu mới chia đều với cậu!” Mọi người trăm miệng một lời. Một đám người đối với một viên thịt viên tứ hỉ cuối cùng trên đĩa ngươi tranh ta đoạt hoàn toàn không màng tình nghĩa bạn học ngày xưa, không rảnh lại chú ý Giang Phong. Mấy ngày kế tiếp, đều là Giang Vệ Quốc chưởng muỗng. Giang Kiến Khang vui đến quên cả trời đất, hận không thể ngay cả cửa hàng cũng không mở. Giang Kiến Nghiệp cùng Giang Kiến Thiết dứt khoát nhất, trực tiếp dán ở cửa cửa hàng thú cưng cái thông báo chủ tiệm có việc, mỗi ngày ngồi xổm ở quán cơm Kiện Khang đi theo làm tùy tùng phục vụ cho lão gia tử, Giang Phong đoán nếu không phải bác cả Giang Kiến Quốc của hắn sợ hắn mỗi ngày ở trước mặt lão gia tử lượn lờ làm ông cụ tức giận thì đã sớm ôm chăn đệm đến ở luôn quán cơm Kiện Khang rồi. Mọi người đều có thể nhìn ra được Giang Vệ Quốc là bởi vì Giang Phong mới đến thành phố A, mỗi ngày đến liền khen Giang Phong, khen đến mức Giang Phong sắp không tìm ra phương hướng nữa rồi. Giang Vệ Quốc tới thành phố A, khách hàng của quán cơm Kiện Khang đúng là thật có phúc. Lão gia tử chính là một người không chịu ngồi yên, có đôi khi khách hàng gọi món mà ông ấy đang muốn làm liền tự mình động thủ nấu, hơn nữa miệng Vương Hạo là cái loa phát thanh không tự quản được, đem trù nghệ của Giang lão gia tử gần như sắp thổi thành thực thần hạ phàm, tung hoành khắp Trung Hoa không có đối thủ. Trong lúc nhất thời, quán cơm Kiện Khang ở phụ cận A đại nổi bật vô song, sinh viên chen chúc tới, giờ cơm chiều thậm chí có không ít giáo viên đều chạy đến nơi này, mọi người tựa như mua vé số chờ mở thưởng vậy, đồ ăn chưa đặt trước mặt bạn thì bạn vĩnh viễn cũng không biết được món ăn kia là lão gia tử nấu. Ngắn ngủn mới bốn ngày, nhiệm vụ chính đã hoàn thành. “Đinh, hoàn thành nhiệm vụ chính: 【 đứng vững gót chân 】, đạt được nhiệm vụ khen thưởng đạo cụ: 【bản vẽ trang hoàng 】.” Bản vẽ trang hoàng? Giang Phong đang ở xắt rau, liền nghe thấy thanh âm thông báo của hệ thống, có chút kỳ quái. Cho ta bản vẽ trang hoàng làm gì? Nợ tiền nhà bác hai mười mấy vạn còn chưa trả xong, vào thời điểm này nhắc đến trang hoàng, kể cả hắn là con trai cưng của đồng chí Vương Tú Liên cũng không được! Giang Phong chờ trò chơi tuyên bố nhiệm vụ chính mới. Đợi năm phút. Mười phút. Nửa tiếng. …… Giang Phong:??? Nhiệm vụ chính đâu??? Đây là cái trò chơi cứt chó gì? Vừa cập nhật đã mất một tháng không nói, hiện tại chơi được một nửa thì nhiệm vụ chính cũng không cho, hố người như vậy à? Trò chơi này kế hoạch trong đầu rốt cuộc đang giấu cái gì? Người chơi địa cầu không có nhân quyền chắc? Bắt nạt người chơi địa cầu tốc độ mạng kém à? Người địa cầu ăn gạo nhà ngươi à mà bắt nạt người ta như vậy? Giang Phong ở trong lòng đem kế hoạch, người sáng lập, hoạt động của trò chơi này từ đầu tới đuôi mắng một lần lại một lượt, mãi cho đến buổi tối về ký túc xá, trò chơi vẫn không tuyên bố nhiệm vụ chính mới. Cột nhiệm vụ chính thành công biến thành??? Giang Phong xem như đã hiểu rõ. Nhiệm vụ chính. Không có! Trò chơi rác rưởi, phí hoài thanh xuân của ta!