Chương 21: Không Còn Gì Để Nói

Lâm Thu không còn gì để nói, các ngươi đấu đá có thể đừng kéo ta vào được không? Nhưng hai hiệu trưởng đều đã điểm danh, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đi tới. “Em chào hiệu trưởng Vương.” “Lâm Thu à, không biết ngươi có hứng thú tới trường Trung học số 1 học tập không? Ta có thể cho ngươi học bổng cả năm!” “Ôi trời lão Vương, ông thật là không tử tế, trường Trung học số 1 của ông có thể cho một thì trường ta có thể cho gấp đôi.” Trương Khải Siêu thốt lên, trường Trung học số 18 thật vất vả đào tạo ra một học sinh giỏi như vậy, người khác lại không biết xấu hổ tới cướp? Mắt Lâm Thu mở to. Thật tuyệt vời! Hiệu trưởng Vương mau nâng giá đi. Quả nhiên hiệu trưởng Vương Minh cũng không làm Lâm Thu thất vọng, hắn ân cần nói: “Vậy ta sẽ trả gấp ba lần.” “Ta sẽ cấp học bổng gấp 4 lần.” “Hay lắm, lão Trương, sao ta có thể cướp học sinh với ông? Ta chỉ đùa với ông thôi. Nhân tiện, đừng quên trao học bổng gấp bốn lần cho Lâm Thu khi quay lại trường nhé. Gói học bổng hiện tại của trường chúng ta là 8.000 tệ, nhớ nhé.” Vừa nói, ông ta vừa nháy mắt với Lâm Thu. Lâm Thu cảm thấy mình yêu ông già này rất nhiều, hắn thậm chí muốn nhảy tới hôn hai cái vào quả đầu Địa Trung Hải của thầy Vương. Hiệu trưởng Vương chỉ cần nói một câu đã giúp Lâm Thu có được học bổng 32.000 tệ, thật khiến hắn phục sát đất. Trương Khải Siêu nhận ra đã bị lão Vương chơi một vố thế nhưng ông ta cũng biết, nếu không trao học bổng này cho Lâm Thu để em ấy bỏ đi học trường khác thì ông ta sẽ không biết khóc với ai. Sau khi chào tạm biệt Vương Minh, hiệu trưởng Trương Khải Siêu dẫn mọi người tới nhà thi đấu của trường Trung học số 1. Nhìn hàng vạn người có mặt trong nhà thi đấu, các học sinh của trường Trung học số 18 không kiềm chế nổi ngạc nhiên, tại sao ngôi trường này lại có nhiều khác biệt đến vậy. Lúc này khán đài trong nhà thi đấu đã chật kín chỗ ngồi, toàn bộ đều là người đến xem bài kiểm tra sức mạnh này. Nhìn thấy sự xuất hiện của các học sinh từ trường Trung học số 18, hai người đẹp phụ trách khu vực lễ tân của trường Trung học số 1 chạy ra tiếp đón. Lâm Thu kinh ngạc nhìn hai người đẹp. Đây không phải là hai cô gái xinh đẹp bị anh kéo vào hiện trường vụ tai nạn hôm đó sao? Đúng rồi, hình như các cô ấy cũng từng giới thiệu mình đến từ trường Trung học số 1, họ còn để lại cho hắn tờ giấy có ghi số điện thoại. Hai người đưa các học sinh của trường Trung học số 18 đến khu vực quy định, họ cũng chú ý tới Lâm Thu. “Này, sao ngươi không gọi điện thoại cho chúng ta?” Nhìn thấy hai người đẹp chủ động nói chuyện với Lâm Thu, Lưu Thuỵ đứng một bên không kìm được trợn mắt há mồm. “Thu ca, chuyện gì đây, có thể giới thiệu không?” Lâm Thu liếc Lưu Thuỵ một cái sau đó mới đáp lại hai người đẹp. “Thật ngại quá, tờ giấy kia bị rơi mất.” Có đánh chết Lâm Thu cũng sẽ không nói cho các cô ấy biết là bởi vì ngày hôm sau hắn đứng chiên bánh quẩy sợ bẩn tay nên đã dùng tờ giấy đó bọc lấy xiên thịt. “Ra là thế, vậy bây giờ chúng ta thêm bạn trên Wechat đi, sau này chúng ta sẽ mời ngươi ăn một bữa cơm.” Các bạn học xung quanh đều nhìn Lâm Thu sùng bái. Thu ca thật là ngầu quá! Quả nhiên chân thân bất lộ tướng! Lâm Thu vốn định “làm chuyện tốt không để lại tên” nhưng nghe nói hai cô gái muốn mời ăn cơm, hắn vẫn nhanh chóng lấy điện thoại ra. “Người đẹp, các ngươi thêm ta hay để ta thêm các ngươi?” “Để chúng ta thêm ngươi đi.” “Đúng rồi, ta tên là Vương Băng, cô ấy là Nguỵ tuyết, trước kia ta đã giới thiệu rồi nhưng quên không hỏi tên của ngươi.” “Ta tên là Lâm Thu.” Vương Băng: (?°?°?)??? Nguỵ Tuyết: (☆_☆)/~~ “Ngươi chính là Lâm Thu, học sinh đứng đầu toàn thành phố?” “Ừm, bây giờ ta nổi tiếng như vậy à?” “Cũng không phải như vậy! Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận một chút, trong trường chúng ta có không ít người để mắt tới ngươi. Không nói nữa, chúng ta còn bận công việc, hãy nói chuyện trên Wechat sau nhé!” … Tới lúc này Lâm Thu mới có thời gian quan sát quanh nhà thể thao này. Ở giữa trung tâm toà nhà có hơn hai mươi lôi đài, có vẻ đó là nơi để mọi người thi đấu. Hiện trường đã xuất hiện vô số máy quay, đây là chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp sao? Ngay lúc này chủ nhiệm lớp đi tới. “Lâm Thu, phóng viên đài truyền hình muốn phỏng vấn ngươi, đây là cơ hội tốt để nổi tiếng, nhớ quảng bá hình ảnh cho trường Trung học số 18 của chúng ta đấy.” Mặt Lâm Thu hoang mang, không hiểu sao phóng viên đài truyền hình lại muốn phỏng vấn hắn, chẳng lẽ vì danh hiệu đứng nhất toàn thành phố? Nhưng bây giờ là thời gian kiểm tra dị năng, lúc này phỏng vấn chúc mừng hắn đứng nhất toàn thành phố dường như không phải thời điểm phù hợp. Tuy nhiên Lâm Thu cũng không từ chối và đi theo giáo viên chủ nhiệm.