Chương 47: Phong Độ Thận Sĩ

Thấy Tần Trăn Trăn đã đột phá xong rồi, Lâm Thu cũng không dong dài với trọng tài nữa. Vốn hắn không thật sự muốn gây sự làm gì, chỉ là vì Tần Trăn Trăn đang đột phá, mình đứng trên lôi đài có vẻ hơi xấu hổ, nên hắn đành phải lôi trọng tài ra nói chuyện phiếm với mình một chút để giết thời gian. “Không ngờ rằng ngươi vẫn còn có chút phong độ thân sĩ, không nhân lúc ta đang đột phá mà đi đánh lén ta.” “Ấy! Thì ra lúc ngươi đột phá còn có thể đánh lén được à, sao ta lại ngu thế nhỉ, lãng phí một cơ hội tốt.” Mặc dù biết Lâm Thu chỉ đang nói mấy lời chót lưỡi đầu môi nhưng Tần Trăn Trăn vẫn lườm hắn một cái. “Nể tình ngươi không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ta cho phép ngươi tìm thêm một món vũ khí nữa.” “Ta cũng muốn lắm, nhưng thôi quên đi, sau khi hóa thú rồi thì không thích hợp để dùng vũ khí cho lắm.” “Vậy ngươi cũng đừng hối hận, bây giờ ta đã mạnh hơn vừa rồi rất nhiều!” “Cứ đến đây đi, nếu tình hình không ổn thì ta chịu thua thôi.” Hai người không cần nhiều lời nữa, lại bắt đầu giằng co với nhau. Tần Trăn Trăn bắt đầu ném một đống mũi tên dị năng hệ băng đến quấy rầy Lâm Thu. Lâm Thu cũng không ngừng tiếp cận Tần Trăn Trăn. Trong lúc nhất thời hai người đang đấu đá ngang nhau. Thế nhưng Lâm Thu từ từ phát hiện, dù hắn đang trong trạng thái hóa thú thì dần dần vẫn bị dị năng hệ băng của Tần Trăn Trăn ảnh hưởng tới. Còn trọng tài đứng ngoài thì không biết đã lấy từ đâu ra một cái áo lông. Lâm Thu: Ông có cần phải thoải mái tới vậy không hả? Không biết lấy cho tôi một cái không? Lúc này Lâm Thu cũng đã biết được cách mà Tần Trăn Trăn đang muốn làm, cô đang muốn khiến hắn chịu hao tổn. Dù không khiến mình bị tổn hại được bao nhiêu thì bản thân mình cũng đã bị tiêu hao không ít. Sau đó bồi thêm một đại chiêu cũng coi như phải đầu hàng. Mặc dù Lâm Thu có tố chất cơ thể của một Thanh Đồng chín sao, nhưng linh lực cũng chỉ bằng được Thanh Đồng ba sao mà thôi. Tuy rằng linh lực dùng để kéo dài trạng thái hóa thú không tốn bao nhiêu nhưng cũng vẫn cần phải có. Tuy rằng Tần Trăn Trăn vẫn luôn ném kỹ năng, tiêu hao cũng lớn hơn Lâm Thu rất nhiều. Nhưng người ta cấp bậc cao mà, giá trị linh khí cấp Bạc có nhiều hơn đống phế thải nhỏ như hắn nhiều. Làm sao mà so được. Không được, không thể tiếp tục như thế này được. Nghĩ tới đây, hai chân Lâm Thu đạp mạnh lên nền lôi đài, kỹ năng bật nhảy được cường hóa, nhanh chóng lao về phía Tần Trăn Trăn, trong lúc đó còn lao vào giữa chiêu thức của Tần Trăn Trăn, trong nháy mắt một luồng khí lạnh khủng khiếp tràn ngập cơ thể Lâm Thu. Nhất là cánh tay trái của Lâm Thu, cố chấp chống lại một đòn đóng băng của Tần Trăn Trăn, hiện tại toàn bộ tay trái đã mất đi tri giác. Mẹ nó, thực sự là khó chịu quá đi, vừa nãy còn dùng một thương đánh gần như phế tay trái của Tần Trăn Trăn, bây giờ lại đến lượt mình. Thế nhưng Lâm Thu lại không quan tâm. Dựa vào việc chống đỡ được mấy trăm chiêu của Tần Trăn Trăn, cuối cùng Lâm Thu cũng có thể đến gần Tần Trăn Trăn như ý định. Tần Trăn Trăn đang cực kì vui vẻ ném chiêu thức, không ngờ rằng Lâm Thu đột nhiên lao tới bên cạnh mình, trong lúc nhất thời lại hơi luống cuống tay chân. Sao Lâm Thu có thể bỏ qua cơ hội này được. Hắn lập tức phát động linh kỹ, cường hóa đòn đạp của chân thỏ. Sau đó Lâm Thu xoay mạnh người một cái, một tay chống xuống đất, hai chân nhanh chóng đá về phía Tần Trăn Trăn. Lâm Thu cũng không ngờ rằng đòn đạp của chân thỏ lại được dùng như thế này, thật là xấu hổ quá. Chẳng qua là những động tác này trong mắt khán giả cũng có vẻ rất thỏa mãn thị giác, dù sao thì Lâm Thu vẫn đang hóa thú, động tác này trông có vẻ hết sức đáng yêu. Tần Trăn Trăn cuống quít dùng hai tay để đón đỡ, tuy rằng chặn được đòn tấn công từ Lâm Thu. Thế nhưng chẳng khác nào trứng chọi đá, sức mạnh cực lớn đẩy ngã Tần Trăn Trăn xuống mặt đất. Đôi mắt Lâm Thu sáng ngời. Ngay lúc đó, hắn lập tức bồi thêm một chiêu. Một đòn nhảy đánh được cường hóa được tung ra, hai chân trước quấn lấy cả người Tần Trăn Trăn từ phía sau. Từ cánh tay phải truyền tới cảm xúc khiến cho nội tâm Lâm Thu nhộn nhạo. Quả nhiên là sóng nước cuồn cuộn mà. Bộ phận nhạy cảm bị người ta đụng chạm, sao Tần Trăn Trăn lại không có cảm giác được, cô ngay lập tức điên tiết nhảy ra ngoài, giãy dụa trên không trung. Bởi vì Tần Trăn Trăn giãy dụa nên Lâm Thu cũng không giữ được thăng bằng, hai người bắt đầu rơi xuống lôi đài. Lúc này Tần Trăn Trăn ở bên dưới, còn Lâm Thu thì vẫn như bạch tuộc quấn chặt lấy Tần Trăn Trăn. Mắt thấy Tần Trăn Trăn sẽ đập thẳng xuống lôi đài, một người đàn ông như Lâm Thu sao có thể chấp nhận được.