Chương 35: Đông Chí (1)

[Dịch] Loạn Thế Thư

04:21 - 03/03/2024

Trong sơn trại, những kẻ không phục cơ hồ đều bị Triệu Trường Hà đánh qua mấy lần, bao quát cả một vài tên giáo đồ cũ chạy tới bắt nạt, chẳng sợ bên trên có người tìm phiền toái, y vẫn còn có Tôn giáo tập làm chỗ dựa a. Hắn bây giờ là kẻ ngang ngược nhất Tân thủ thôn, được mọi người gọi là Tiểu Bá Vương, bên cạnh còn tập hợp thêm một đám chó săn. Cũng vì loại tình huống này mà hắn ngoài đao pháp còn học thêm chút quyền cước, dù sao đánh nhau nội bộ không thể mãi dùng đao. Đến cả cái hồ lô rượu bên hông hắn...Bây giờ đều không cần Lạc thất đổi rượu cho nữa, mỗi ngày đều có bọn tiểu đệ hiến cho. Không giống hắn bị truy nã phải trốn chui trốn nhủi, người khác vẫn có thể thoải mái vào thành, thiếu tiền thì làm một ít chuyện lừa gạt cướp bóc kiếm được không ít, kẻ bây giờ chưa từng rời núi chắc chỉ còn lại mỗi Triệu Trường Hà. Nhìn hắn bây giờ bởi vì thành công vượt qua khảo hạch mà hưng phấn ngửa đầu uống rượu, ngược lại có mấy phần hào hiệp chi khí. Tròng lòng Tôn giáo tập cực kỳ thưởng thức hán tử như vậy, rất hợp với tính của y: - Trường Hà, đã không sai biệt lắm, tối nay ngươi trở về có thể thử một chút đột phá Huyết Sát Công tầng thứ nhất, xem có thể tiến giai lên nhất trọng thiên được không. Yếu quyết trong đó ta đã chỉ cho người rồi, tin rằng ngươi đã nhớ kỹ. Triệu Trường Hà hưng phấn ôm quyền đáp: - Nhớ kỹ. - Thuốc này có thể giúp ngươi đột phá – Tôn giáo tập hàm ý đưa qua một viên đan dược –Đi thôi, hy vọng bắt đầu từ ngày mai có thể thấy ngươi học Huyết Sát Đao. ............ - Nha, mỹ nam tử, Tiểu Bá Vương, ngài đã về rồi? Khi trở về phòng đã thấy Lạc Thất hôm nay về sớm, làm bộ phủi phủi cái ghế, giống như liếm chó mời Triệu Trường Hà ngồi. Triệu Trường Hà cũng liền khệnh khạng ngồi xuống, bật cười nói: - Lại gặp chuyện tốt gì rồi, kể ta nghe để chung vui nào. - Làm sao ngươi biết là chuyện tốt, nhỡ đâu là chuyện xấu thì sao? - Tâm tình ngươi tốt ngươi mới giở trò thế này a, thời điểm tâm tình xấu mà nói, mặt ngươi trông giống như ta thiếu nợ ngươi 800 vạn không bằng, ta còn có thể không rõ ngươi nghĩ gì sao? – Triệu Trường Hà tháo hồ lô rượu bên hông xuống, rót cho Lạc Thất một ly – Tới tới tới, hôm nay người khác tặng rượu, uống rất có lực. - Ý ngươi là rượu ta mua cho ngươi không đủ mạnh đúng không? Triệu Trường Hà nghiến răng: - Đại sư huynh! Ý tứ chính là chớ bày ra cái bộ dạng nữ nhân đó, ta muốn nam nhân, làm ơn a. - Hừ Lạc thất bắt đầu giở tính trẻ con, con mắt đảo qua rượu trong hồ lô của hắn, khóe miệng thoáng chốc cong lên. Nàng mặc kệ rượu trong hồ lô là của ai, chiếc hồ lô đựng rượu kia vẫn luôn là chiếc ngày đó nàng đã tặng, là loại phổ thông bình dân nhất, hắn chưa từng đổi qua. - Nào có chuyện gì tốt – Lạc Thất hừ lạnh – Lại nghe thấy người khác đàm tiếu nói ta là tư sủng của ngươi, chơi vui không? Mẹ nó nơi này tại sao lại như vậy a, rõ ràng đều là nam nhân, như thế nào toàn hướng về chuyện đó tưởng tượng? Triệu Trường Hà cúi đầu im lặng nhấp rượu. Đây coi là cái gì, ngươi là tuổi trẻ chưa biết sự đời, nếu đến thời hiện đại gặp độc giả có thể là sẽ trầm cảm a. [Lão lại đi khều hủ nữ rồi đây :3] - Lại nói ngươi dựa vào cái gì được coi là mỹ nam tử, trông thô lỗ như vậy – Lạc Thất tức giận vỗ bàn – Nhìn vào gương đi, ngươi mà cũng xứng? Triệu Trường Hà thành thật nói: - Buổi sáng có nhìn qua, thật sự rất soái a. Lạc Thất: “?” Ngươi buổi sáng soi ngươi cái gậy a, rõ ràng khi tỉnh lại là ta nằm trong hõm vai của ngươi, đã thế con mẹ nó lúc ngươi tỉnh lại còn cố ý lấy tay kéo ta qua. Đạo tặc thô bỉ! Triệu Trường Hà cũng nhanh chóng nhớ lại hành vi buổi sáng của mình cũng có chút không thỏa đáng nên vội đổi chủ đề: - Hôm nay đông chí, lại là ngày lễ hội, ngươi có tính toán gì chưa? Lạc Thất do dự không nói. Ngày lễ có tính toán gì chưa, ngươi lại hỏi ta? Ta là lão bà ngươi sao? Tức giận nhất là, nàng thật là có tính toán. Lạc Thất không biết lầm bầm điều gì, xụ mặt cầm lấy nồi bánh trôi từ trong ngăn tủ nói: - Hôm nay ta vào thành mua, lúc về đun nước thả vào liền được nồi này. Ở Lạc gia trang mỗi lần đông chí đều có tập tục ăn bánh trôi nước, Triệu Thố của các ngươi hẳn là cũng vậy? Triệu Trường Hà ngạc nhiên hỏi: - Nghe ý tứ của ngươi thì ngươi còn biết được tập tục của các nơi khác? Ngươi đã từng đi nơi nào a? - Không biết nghe người khác kể sao? Bọn hắn ăn là sủi cảo, ta cũng lười làm – Lạc Thất tức giận đổ đầy cho hắn một bát – Ta nhìn ngươi cũng không thích ăn sủi cao, ngươi hơn phân nửa là có hứng thú với chị dâu. Triệu Trường Hà: “?” Ta hôm nay không đắc tội ngươi nhỉ, như thể nào mà lời nói tràn ngập mùi thuốc súng thế kia...Ta thấy ngươi cũng không muốn ăn, ăn gì nhỉ, chị dâu a... À đúng rồi, buổi sáng có đắc tội...Quên đi, im lặng ăn bánh vậy. Lạc Thất liếc hắn một cái, càng nhìn càng tức giận. Kỳ thực không phải là có đắc tội hay không, mà thật ra là vì loại cảm giác ăn tết cùng người nhà này, nàng thấy rất không quen. Triệu Trường Hà tên này còn không có chút thức thời nào, cứ làm ra vẻ đây là chuyện hiển nhiên, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có. Con mẹ nó ta là lão bà của ngươi hay sao? Kết quả Triệu Trường Hà một bên ăn chè trôi nước, một bên còn giống như lão công nói chuyện phiếm cùng lão bà về công sở, rất tự nhiên tấm tắc nói: - Hôm nay khảo hạch đao pháp cơ bản của ta đã xong, Tôn giáo tập dự định dạy ta Huyết Sát Đao, chính là công lực vẫn chưa đủ có học xong cũng không có tác dụng gì, không tốt. Nên ý của Tôn giáo tập là đêm nay ta có thể xem có đột phá được nhất trọng thiên hay không. Rất có không khí vợ chồng a.