Chương 1317: Người xưa (3)

Mỹ nữ ngồi ở giữa môi hồng răng trắng, làn da nõn nà, dáng người cao gầy, yểu điệu.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt như có như không thoáng nhìn Chúc Văn Cát, hai má nhất thời hiện lên một tia đỏ ửng, tiếng đàn lập tức trầm bổng giống như tâm ý của cô gái, gợn sóng lan tràn, không thể nắm lấy.

Trước mắt Chúc Văn Cát sáng ngời, khen ngợi: “Cô nương đẹp quá, không biết là thiên kim nhà ai?”

Đặng Cẩm Lâm liền nói: “Cô ấy tên là Đặng Lan Hương, tính theo bối phận, ta là thúc thúc của cô ấy.”

Chương này đã khoá, bạn cần mở khoá để đọc nội dung chương này!

Vui lòng đăng nhập để xem tiếp nội dung

Hoặc

Tải app để xem tiếp nội dung

qr-code-app
app-storegoogle-play