Chương 680: Thiên tử gánh oan (1)

CHƯƠNG 680: THIÊN TỬ GÁNH OAN (1) Ba đạo tấu chương, đạo sau chết người hơn đạo trước. Cho tới lúc này, quần thần trong điện mới giật mình phát giác, hôm nay nào có phải là tru trừ gian nịnh, căn bản chính là gian nịnh khởi xướng phản công điên cuồng với quan văn, hai đạo tấu chương trước đã kéo mấy chục người xuống ngựa, khí thế như cầu vồng quán nhật, thế không thể đỡ, đạo tấu chương thứ ba lại đằng đằng sát khí, nhắm thẳng vào Binh bộ Tả thị lang Tào Duyên. Trong triều không giấu được tin tức, nhưng chuyện đã phát sinh, mọi người cho dù không có chứng cớ, nhưng lại biết rõ là người nào làm, ví dụ như án ám sát Tần Kham trên phố, mọi người trong lòng ít nhiều cũng rõ. Thấy Tần Kham vừa dứt lời, Tào Duyên liền nằm bẹp xuống đất, quần thần trong lòng càng minh bạch. Chu Hậu Chiếu lạnh lùng liếc Tào Duyên đang nằm xụi lơ, sau đó tự động lướt qua hắn, nói: "Triều Chính Đức của trẫm có nhiều khí tượng mới thật, việc triều thần thuê người ám sát đồng liêu không ngờ cũng có xảy ra, hơn nữa còn ở ngay quốc đô hoàng thành, ngay dưới mí mắt trẫm! Tần Kham, tặc nhân đã cung khai rồi, chủ mưu phía sau là ai?" Tần Kham cố ý như liếc một cái về phía Tào Duyên, nụ cười âm trầm nơi khóe miệng khiến Tào Duyên như rơi vào hầm băng, tay chân lạnh buốt. "Ngươi, ngươi nhìn ta làm cái gì? Không phải ta! Ngươi rõ ràng là mưu hại! Ngươi giết hại trung lương!" Dưới áp lực tâm lý Cực lớn, Tào Duyên cuối cùng cũng không khống chế được, gân xanh trên cổ nhô lên, nắm chặt quyền đầu, nghiến răng ken két. Ánh mắt của quần thần Trong điện lại trở nên cổ quái, tất cả ánh mắt như đèn pin chiếu thẳng vào mặt Tào Duyên. Tần Kham xoa xoa mũi, khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa như trêu tức, chậm rãi nói: "Tào đại nhân, bệ hạ và chư vị đồng liêu ở đây, lỗ tai nào của ngươi nghe thấy ta vừa rồi nói ra tên của ngươi hả?" Tần Kham nói xong, trong hàng huân quý trong điện bỗng nhiên rất không nể tình truyền ra mấy tiếng cười xì, còn sắc mặt của các quan văn trong điện thì rất khó coi. Tào Duyên choáng váng, ngơ ngác ngồi trên sàn đá lạnh, trán túa mồ hôi. Hắn phát hiện mình đã làm một chuyện ngu xuẩn, một chuyện ngu xuẩn rất đòi mạng, trình độ ngu xuẩn của chuyện này đại thể chẳng kém gì cố sự "chỗ này không có ba trăm lượng", Tào Duyên thường ngày rất khôn khéo giảo hoạt, hôm nay thật sự đã bị những đạo tấu chương nối tiếp nhau của Tần Kham dọa sợ, không biết Tần Kham mai phục bao nhiêu hậu thủ chờ hắn, thế là bất giác rối loạn trận cước. " Ta... Ta..." Mặt béo của Tào Duyên tái nhợt, mồ hôi trên trán cuồn cuộn chảy xuống, lắp bắp cả nửa ngày mới cố nặn ra được vẻ mặt chính nghĩa nói: "Ta là sợ ngươi vu hãm trung thần, cho nên nhắc nhở ngươi trước, chuyện ngươi bị ám sát trên phố không liên quan gì đến ta, đừng có đổ oan cho ta." Những lời giải thích này yếu ớt tới mức ngay cả các quan văn cũng đều cười nhạt, thật sự quá gượng ép. Tần Kham cười nói: "Chẳng trách Tào đại nhân trải qua nhiều mưa gió mà vẫn sừng sững không ngã, sự cẩn thận khiến người ta phải bội phục." Bất kể là giải thích yếu ớt như thế nào, sau khi nói được mấy câu trên mặt Tào Duyên lại khôi phục mấy phần huyết sức, cảm xúc cũng an định hơn rất nhiều, thân hình mập mạp cũng cố gắng lắc lư đứng dậy. Tần Kham nếu không ở ngay trước mặt chỉ hắn, xem ra cái gọi là bắt được thích khách chỉ sợ là mê trận mà tên họ Tần này cố ý bày bố, giả thần giả quỷ, chỉ là hận mình quá nóng vội, chưa đánh đã khai. Nghĩ đến đây, tâm tình Tào Duyên cũng buông lỏng hơn nhiều. Chu Hậu Chiếu ngồi trên long ỷ bất mãn hậm hừ: "Các ngươi tán gẫu đủ chưa? Tán gẫu đủ rồi thì mau nói đi, hai gã thích khách đó cung khai thế nào? Trẫm muốn biết là ai to gan lớn mật như vậy, dám thuê người ám sát trọng thần của ta." Tần Kham thu hồi vẻ mặt tươi cười, nghiêm mặt nói: "Bệ hạ, người mà thích khách khai, chính là Binh bộ Tả thị lang Tào Duyên." Ầm! Giống như một giọt nước rơi vào trong chảo sôi, cả điện lập tức vỡ òa. Tào Duyên vốn đã hơi thả lỏng tâm tình, lại bị một câu này của Tần Kham đánh xuống mười tám tầng địa ngục, một thân thịt béo run lên mấy cái, lại bùm một tiếng ngã xụi lơ xuống đất. " Ngươi, ngươi.... Tần Kham, ngươi đang lường ta à?" Tào Duyên hổn hển chỉ vào hắn. Tần Kham trợn tròn mắt đầy vô tội: "Không, trên bản cung của hai gã thích khách chính là nói như vậy." "Nhưng, nhưng ngươi vừa rồi rõ ràng..." Tần Kham lộ ra vẻ mặt đồng tình: "Vừa rồi ta chỉ là muốn để chút dư sinh còn lại không nhiều của ngươi được sung sướng thêm một chút, ta hảo tâm như vậy, mặc dù không thể nsoi là hơn xây phù đồ bảy cấp thì ít nhất cũng có thể coi như là thượng thiên nhược thủy, hậu đức tái vật rồi..." Những lời đầy vô tội này nói xong, bao gồm cả Chu Hậu Chiếu trên long ỷ, mọi người đều thầm xì một tiếng khinh miệt ở trong lòng. Trong điện rất nhiều người bỗng nhiên sinh ra tò mò cực lớn đối với Tần trang Sơn Âm Thiệu Hưng, nơi sinh của Tần Kham, bọn họ rất muốn tới thực địa tìm tòi nghiên cứu một chút, xem liệt tổ liệt tông Tần gia khi hạ táng có phải chọn sai phong thuỷ hay không, bằng không làm sao mà sinh ra được cái đồ thất đức tới như vậy. " Ha ha, ha ha! hay! Tào ái khanh không hổ là là bề tôi trụ cột của xã tắc, dám thuê người ám sát Quốc Công đương triều, gan to tới càng lúc càng không có giới hạn." Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên cười ha hả, nhưng trong mắt lại không có nét cười, ngược lại là một mảng đằng đằng sát khí, sau khi cười hai tiếng, Chu Hậu Chiếu rất nhanh cả giận nói: "Võ sĩ Điện tiền, lột áo quan, tháo mũ quan của Tào Duyên, nhốt vào chiếu ngục, Hán Vệ nghiêm thẩm." Tào Duyên Mặt cắt không còn hột máu hô oan uổng tới khản cả giọng, nhưng lại bị võ sĩ ngoài điện thô lỗ lôi ra ngoài. Chu Hậu Chiếu đứng lên, sầm mặt nhìn quần thần, cười lạnh nói: "Trẫm vẫn cho rằng đại thần triều đường mặc dù đối với trẫm có rất nhiều kiềm chế, cũng là do lòng dạ quân tử quang minh trung trực, không ngờ triều đường của trẫm thì ra tràn ngập yêu ma quỷ quái, diện mạo muôn hình muôn vẻ, trước mặt là người, phía sau là quỷ, cái gọi là quân tử, cái gọi là trung thần, bảo trẫm làm thế nào để tin vào hai mắt của mình?" Quần thần nghe vậy, mặc dù trong lòng tức nhận, nhưng có điều hôm nay ba đạo tấu chương của Tần Kham quả thật đã kéo không ít người xuống ngựa, những người này thường ngày thì ra vẻ đạo mạo, nhất phái phong phạm trung thần, thật sự là ngáng chân Chu Hậu Chiếu không ít, mọi người muốn cãi cũng không có lý do gì, chỉ có thể mặt đỏ tai hồng cúi đầu không nói gì. Chu Hậu Chiếu vỗ nhẹ lên tấu chương Tần Kham trình lên, trong mắt lộ sát khí: "Nhận hối lộ của Ninh vương, quan thương cấu kết mậu dịch với phiên quốc, thuê người ám sát Quốc Công đương triều, ba án này Hán Vệ lùng bắt tra rõ, trẫm bất kể ba án này liên lụy rộng bao nhiêu, có bao nhiêu người được gọi là trung thần liên quan tới vụ án, có một bắt một! Triều đường nếu không chỉnh đốn thì càn khôn sáng láng ở đâu." Quần thần trong lòng giật thót, Tần Kham lại rất nhanh khom người nói: "Thần lĩnh chỉ." Một hồi âm mưu nhằm vào Tần Kham, lại ở ngay trên kim điện triều đường bị một mình Tần Kham hóa giải, không chỉ như vậy, càng đánh cho quan văn liên tiếp bại lui, hãm sâu vào vũng bùn. Các đại thần bị dọa sợ rồi, cho dù là những người không liên quan tới ba án này giờ cũng im miệng không nói gì. Nhưng chỉ thấy trong tay áo Tần Kham vẫn căng phồng, cũng không biết tên nghiệt súc này như dormeon còn cất giấu bao nhiêu tài liệu đen đang vận sức chờ phát động, mọi người sao dám lên tiếng nữa? Trong cái triều đường đục ngầu này, người chân chính không thẹn với lương tâm dù sao cũng không nhiều lắm. Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn không có, ít nhất Đại học sĩ Lương Trữ chính là một trong số đó, lão Lương cả đời này làm quan trong sạch, tới cuối đời vẫn không để lại chút nhược điểm nào. Trong điện lặng ngắt như tờ, hồi lâu không có ai lên tiếng, lúc Chu Hậu Chiếu nhàm chán muốn tuyên bố bãi triều, Lương Trữ bước ra khỏi hàng, hừ lạnh nói: "Tần Kham, lão phu cả đời trong sạch, lão phu không sợ gì cả!" Tần Kham ngẩn người, tiếp theo vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Lương Đại học sĩ lúc này nơi này nói những lời này, chẳng lẽ muốn hạ quan ở trước cửa nhà ngài xây một đền thờ công đức à?" Lương Trữ cả giận nói: "Lão phu là muốn nói với ngươi, lão phu một thân chính khí, không hề sợ hãi gì cả, cho nên lão phu có tư cách để hỏi ngươi." Tần Kham nhíu mày, trong đầu nhanh chóng lục lại những điều tra về Lương Trữ của mật thám Cẩm Y vệ, nghĩ tới nghĩ lui lại phát hiện trừ Lương Trữ khi hoan hảo với tiểu thiếp phòng thứ tư trong phủ thích để nữ cưỡi lên ra thì thật sự không có nhược điểm nào khác để tóm, mà cái loại chuyện thích nữ đè lên trên này nghiêm khắc mà nói thì cũng không phải là nhược điểm đại nghịch bất đạo gì, đây thật sự là một hiện tượng rất phổ biến, ví dụ như Dương Đình Hòa, Trương Thăng, Dương Nhất Thanh vân vân, đều thích nữ ở trên... Rùng mình mấy cái, Tần Kham phát hiện tư duy của mình hơi nhảy cóc, vội vàng dừng cương trước bờ vực, trong lòng càng khinh bỉ không thôi đối với hành vi rình mò không biết xấu hổ, không lỗ nào là không chui vào được của mật thám Cẩm Y vệ dưới trướng mình. Thế là Tần Kham phẫn nộ hừ một tiếng, không thể không chắp tay tươi cười: "Lương công cứ hỏi, hạ quan ngôn vô bất tẫn."