Chương 680: Thiên tử gánh oan (2)

CHƯƠNG 680: THIÊN TỬ GÁNH OAN (2) Lương Trữ hậm hực nói: "Triều thần Kinh sư đông đúc, khó tránh khỏi tốt xấu lẫn lộn, bọn họ bị ngươi kéo xuống ngựa cũng không có nghĩa là ngươi sạch sẽ, lão phu hỏi ngươi, ngươi tự mình đóng thuyền chiêu mộ thủy sư là muốn gì?" Lương Trữ nói xong, các đại thần liên tiếp bị kinh hãi cuối cùng cũng hồi thần một chút. Đúng rồi, hôm nay hi lý hồ đồ bị họ Tần này kéo ngã nhiều người như vậy, nhưng tội trạng của hắn cũng không nhỏ, hơn nữa ở cảng đông Thiên Tân đóng hải thuyền đây là chuyện mọi người đều biết, có quanh co cũng không được? Trong điện dần dần trở nên ầm ĩ, quần thần giống như cả người được rót vào một cỗ sức sống như thanh tuyền, tinh thần chấn hưng mồm năm miệng mười chỉ trích. Nghe vô số thanh âm trách cứ, Tần Kham mặt không đổi sắc, khí định thần nhàn khụ khụ hai tiếng, sau đó cười nói: "Chư vị đồng liêu, tư tạo hải thuyền là đúng, việc này Tần mỗ cũng không phủ nhận, có điều... Tần mỗ là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, là thân quân của thiên tử, mọi chuyện đều nghe bệ hạ sai phái, tư tạo hải thuyền á... Tất nhiên là phụng ý chỉ của bệ hạ." Ritsttt! Trong điện toàn là tiếng hít hơi lạnh, đại điện đang nhao nhao ồn ào lại trở nên vắng lặng, mọi người trợn mắt há hốc mồm mà di dời tầm mắt, toàn bộ hướng về Chu Hậu Chiếu đang ngồi bắt chéo chân đầy nhàn nhã trên long ỷ giống như xem kịch. Tần Kham vừa mới dứt lời, Chu Hậu Chiếu rốt cuộc không có cách nào khác nhàn nhã được nữa, nghe vậy thiếu chút nữa thì từ trên long ỷ ngã vật xuống, trợn to mắt như chuông đồng, ngây ngốc nhìn Tần Kham đứng giữa điện, vẻ mặt vô tội và mờ mịt. Tần Kham nháy mắt mấy cái với hắn: "Bệ hạ, thần nói không sai chứ?" "Hả? A... a!" Sau ba trợ từ, Chu Hậu Chiếu cuối cùng cx minh bạch một sự thật, Tần Kham này rất không nghĩa khí để hắn gánh tội thay. "Đúng, đúng, tạo hải thuyền chiêu mộ thủy sư kỳ thật là ý chỉ của trẫm, đúng, là ý tứ của trẫm! Trước kia trẫm không thừa nhận, Tần Kham chịu tội thay trẫm. Đúng, chính là có chuyện như vậy." Chu Hậu Chiếu gật đầu thật mạnh. Lương Trữ đứng ngây ra hồi lâu, cuối cùng giật nảy mình, cả giận nói: "Bệ hạ, ngươi sao có thể..." "Dừng! Đừng nói nữa, trẫm biết sai rồi..." Chu Hậu Chiếu xua tay, con mắt đen láy đảo quanh, không biết gợi lên hồi ức tốt đẹp gì, vẻ mặt nghiêm lại, đau đớn nói: "Trẫm làm trái với tổ chế, thật sự là thẹn với tổ tông xã tắc, trẫm quyết định... Ừ, quyết định tới Thái Miếu kiểm điểm, mọi người cùng đi, đi nào!" Một tội danh có thể lấy mạng của Tần Kham, bị Chu Hậu Chiếu gánh thay, các đại thần trợn tròn mắt, tựa như một đám chó thấy nhím co lại, muốn cắn lại không biết cắn vào đâu. Quốc Công Đại Minh không ít, ở kinh sư cũng có mười mấy người, lật đổ một hai, giết chết một hai, đối với các quan văn mà nói thì không hề d áp lực tâm lý, huống chi Ninh Quốc Công này không chỉ là gian nịnh được công nhận, hơn nữa còn rất không chú ý tới quy tắc của trò chơi. Quốc Công có thể giết chết, nhưng hoàng đế thì lại chỉ có một, phạm phải sai lầm có lớn đến mấy thì ngươi cũng không thể bắt hoàng đế vào tù được. Vận mệnh chính trị của Đại Minh tuy nói là quân yếu thần mạnh, nhưng cũng không vô pháp vô thiên tới mức đại thần có thể tùy tiện thay hoàng đế, khi hoàng đế hoang đường, đại thần có thể dâng tấu chương trách cứ mấy câu, thậm chí ngôn mũi hoàng đế mà mắng là hôn quân, những việc này đều có thể, bởi vì bọn họ có lời thánh nhân làm vũ khí va cọc tiêu đạo đức, nhưng thánh nhân không hề dậy bọn họ đổi hoàng đế, ở triều đại nào thì cũng là đại nghịch bất đạo. Võ miệng đánh tới mức này, có thể nói là đôi quân thần Chu Hậu Chiếu và Tần Kham này đang chơi xấu, nhưng sự vô lại của bọn họ không nghi ngờ gì nữa là rất đơn giản hữu hiệu, trong Kinh Thi các sĩ tử từ nhỏ đã đọc có một câu ""Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ. Suất thổ chi tân, mạc phi vương thần", từ thời kì xuân thu, các tiền bối văn nhân đều đã đăng ký xong quyền tài sản của hoàng đế, lịch đại hoàng đế ngay cả phí sang tên cũng không phải bỏ, toàn bộ thiên hạ đều tự động là thuộc về hắn, người trên lý luận có quyền sở hữu hợp pháp cả tòa giang sơn này muốn ở trong nhà mình đóng mấy chiếc thuyền rời bến bán mấy món đặc sản, làm phong phú nội khố đã quắt queo của mình một chút thì ai có thể làm gì được hắn? Lấy "Trái với tổ chế" ra để tóm hắn. Nhưng hắn vừa rồi cũng nói, hành động này quả thật trái với tổ chế, thái độ nhận tội rất dứt khoát, thậm chí chủ động yêu cầu Thái Miếu thỉnh tội, đã nói tới nước này, các đại thần còn có thể làm gì được nữa? Các đại thần Trong điện giống nuốt phải con ruồi, chỉ cảm thấy con ruồi này đang thuận theo cổ họng của họ rơi vào bụng, chạy loạn trong ngũ tạng lục phủ, còn sung sướng ca hát... Chu Hậu Chiếu cười rất vui sướng, hắn cũng không ngại gánh cái oan này. Đối Với hắn mà nói, Thị phi trắng đen là thứ yếu, chỉ cần có thể khiến cho các đại thần miệng đầy nhân nghĩa đạo đức nhưng kì thực lại là nam đạo nữ xướng này thêm bực tức, oan nào hắn cũng đều muốn gánh. "Ừ, triều hội hôm nay kết thúc. Trậm đã làm ra chuyện trái với tổ chế, giờ tới Thái Miếu thỉnh tội..." Chu Hậu Chiếu nheo mắt lại. Giống như một con tiểu hồ ly giảo hoạt, sắc mặt lại hết sức đau đớn: "Quân thần một thể, cùng trị giang sơn. Trẫm vào Thái Miếu thỉnh tội, chư vị ái khanh có phải cũng..." Mí mắt Các đại thần đột nhiên giật giật. Dương Đình Hòa rất đúng lúc cắt đứt lời nói của Chu Hậu Chiếu, trầm giọng nói: "Đóng thuyền rời bến là hành vi của bệ hạ, chúng thần không có gì để nói, về phần tới Thái Miếu thỉnh tội, theo ý kiến của thần, thôi miễn đi..." Quần thần thở phào nhẹ nhõm, bất luận văn võ trong triều ở phê phái nào, lúc này đều trăm miệng một lời, tỏ vẻ thôi thì bỏ qua. Đây chính là câm điếc nuốt hoàng liên, khổ nói không nên lời. Tình thế triều tranh Hôm nay mọi người đều đã thấy, Tần Kham chiếm thượng phong tuyệt đối, cho dù Chu Hậu Chiếu hôm nay tới Thái Miếu kiểm điểm, đối với các quan văn mà nói thì cũng không có lợi ích gì, vả lại các quan văn chưa mất trí nhớ, cái loại chuyện tới Thái Miếu thỉnh tội này Chu Hậu Chiếu không phải chưa làm, hơn nữa làm rất thất đức. Đại thần cả triều bị hắn và Tần Kham chơi cho thiếu chút nữa thì mất một lớp da, một số người khi vào thì đi thẳng khi ra thì nằm ngang, phút cuối cùng còn bị lão hỗn trướng Lưu Cẩn ném đạn khí độc trộn cơm. Nhớ tới cảm giác sống không bằng chết đó, các đại thần kìm lòng không đậu rùng mình một cái, thế là lúc này gần ngàn đại thần toàn bộ giống như Phật tổ ngộ đạo dưới gấp cây bồ đề. Chuyện Đóng thuyền rời bến cho dù là bệ hạ thay Tần Kham gánh tội, nhưng tin tức trong đây hiển nhiên không phải đơn giản như ngoài mặt, bệ hạ cam tâm tình nguyện gánh nỗi oan này, trừ tình cảm của hắn và Tần Kham ra, mười phần có chính là trong việc hải vận này thật sự có phần của bệ hạ, có hoàng đế làm chỗ dựa cho tên nghiệt súc Tần Kham đó, hơn nữa còn ủng hộ trắng trợn như vậy, chuyện Tần Kham gia nhập hải vận dĩ nhiên không thể thay đổi, nếu thật sự bức hắn quá, chỉ cần hắn ra lệnh cho Cẩm Y vệ một tiếng, giữ nghiêm hải phòng, tiêu diệt thuyền tư, tru sát hải thương không hợp pháp, tài lộ của mọi người có thể thật sự sẽ phải đoạn tuyệt.