Chương 682: Chiến quả bất ngờ

CHƯƠNG 682: CHIẾN QUẢ BẤT NGỜ Đại triều hội đầu tiên năm Chính Đức thứ tư hậm hực giải tán trong không khí loạn thất bát tao này. Một lần triều hội vốn tính toán vây công Tần Kham, cuối cùng Tần Kham bình yên vô sự tới ngự thư phòng thương nghị chuyện Nhật Bản triều cống với Chu Hậu Chiếu và nội các Đại học sĩ, mà các đối thủ vây công hắn lại ai nấy bị bắt ngay trên điện, một bản danh sách nhận hối lộ của phiên vương phản nghịch, cộng với bản cung của hải thương và thích khách, truy cứu xuống thì ít nhất cũng có mấy chục quan văn bị bãi quan bắt hỏi, lần phản kích này của Tần Kham không thua gì một lần thanh tẩy triều đường cỡ nhỏ. Các đại thần ra khỏi điện Phụng Thiên sắc mặt đều ủ ê, giống như chết cha chết mẹ, mọi người rất rõ ràng, lần vây công nhằm vào Tần Kham này đã thất bại triệt để, mà hậu quả của thất bại không chỉ là hơn mười vị quan văn vào ngục, càng nghiêm trọng hơn là, từ nay về sau càng không thể làm gì được hắn, chuyện đóng thuyền rời bến đã thành kết cục đã định, Tần Kham hắn một tay lung lạc hơn mười vị huân quý kinh sư, một tay nắm giữ túi tiền của đương kim hoàng thượng, từ nay về sau thử hỏi ai còn có thể khống chế được hắn? Sau này nếu lại có người nhằm vào hắn, không cần bản nhân hắn phải động thủ, chỉ lực lượng của hoàng thượng và các huân quý hợp lại cũng đủ để các quan văn uống một bình rồi. Mãnh hổ lại về núi rồi. Trong đầu các Quan văn bỗng nhiên nảy ra từ này, quay đầu nhìn cung điện nguy nga trang nghiêm đó, lại cảm thấy hết sức áp lực. Thương nghị ở Ngự thư phòng kỳ thật chỉ là lấy lệ, tam đại thế lực của Nhật Bản phái sứ giả tới triều cống, đối với Đại Minh mà nói cũng không phải là chuyện xấu, truy cứu nguyên nhân, chuyện này không phải sai ở Đại Minh, ít nhất từ trên quân báo tấu chương của Dương Đức Toàn và quốc thư chính thức của Nhật Bản cho thấy, bên sai không phải là Đại Minh, bên trên viết rất rõ ràng, Dương Đức Toàn "luôn nhường nhịn cầu toàn". Thế là được rồi, trách nhiệm bắt đầu chiến quả không phải là Dương Đức Toàn. Bắn pháo đánh trả cũng là do không thể nhịn được nữa, dù sao Đại Minh ccx là Thiên triều thượng, Thiên triều thượng quốc cần sĩ diện, hành động của Dương Đức Toàn âm soa dương thác thế nào không ngờ hoàn toàn phù hợp với tâm tính của các văn nhân sĩ tử đương thời, đầu tiên không chủ động gây gổ, thế nhưng nếu có người chủ động trêu chọc ngươi thì phải hung hăng đánh lại, hơn nữa đại thắng mà về. Đương nhiên, đây chỉ là ở ngoài mặt. Trên thực tế đây căn bản chính là một lần giở trò lưu manh cấp quốc gia. Chu Hậu Chiếu cao hứng tới phát điên, sau khi bãi triều thì một mình ở trong điện Cẩn Thân khoa chân múa tay, hưng phấn vô cùng, trừ lúc xem sách báo đồ trụy ra thì hắn chưa bao giờ hưng phấn như vậy. Thế nhân đều biết kim thượng thượng võ. Chu Hậu Chiếu từ ngày đăng cơ đã lập chí làm võ hoàng đế. Chỉ tiếc vị võ hoàng đế này không có cơ hội kiến công lập nghiệp, lần duy nhất được hiển lộ thân thủ chỉ là bình định phản loạn Ninh vương, dã tâm của võ hoàng đế là lớn nhất. Hắn hy vọng nhất là nhìn thấy bờ cõi được mở mang, bản đồ được mở rộng, sự chấp nhất và nhiệt tình yêu thương đối với thổ địa so với tay buôn bất động sản kiếp sau thì không hề kém hơn. Vị thủy sư đề đốc Dương Đức Toàn kia hồ đồ đánh một hồi hải chiến với hạm đội Nhật Bản, lại hi lý hồ đồ khiến cho cảng Trường Kỳ Nhật Bản sợ tới mức phải đầu hàng, đối với Chu Hậu Chiếu mà nói đó là công tích mở mang bờ cõi, thế là long nhan đại duyệt, đương trường hạ mấy đạo ý chỉ định phong thưởng cho Dương Đức Toàn, đương nhiên, trân quý nhất vinh quang nhất Đại Minh, nhưng trong mắt vị thiên tử thiếu niên này tước vị tiện nghi nhất ơn huệ lớn nhất là ắt không thể thiếu, lúc long nhan đại duyệt, thuận miệng phong cho Dương Đức Toàn tước vị "Tịnh Hải bá", thế tập võng thế, ai ngờ ý chỉ còn chưa ra khỏi cửa điện liền bị hai vị Đại học sĩ nội các cản lại. Nhìn hai vị Đại học sĩ làm động tác nhiệt tình đâm đầu vào cột tử tự, Chu Hậu Chiếu đành phải phẫn nộ từ bỏ phong thưởng, thế là Dương Đức Toàn dưới tình huống không biết sự tình đã trải qua sự lên xuống của nhân sinh, không chỉ không có tước vị, ngay cả chức quan cũng không được thăng, vàng bạc lụa là được ban thưởng cũng bị thu hồi, một tờ giấy phong thưởng đổi thành một tờ giấy răn dạy, đóng cửa kiểm điểm. Suy nghĩ của Lương Trữ và Dương Đình Hòa đại biểu cho đại đa số suy nghĩ của quan văn trong triều, việc này tuy nói là âm soa dương thác, nhưng tuyệt đối không thể đề xướng, dù sao từ những năm Hồng Vũ Nhật Bản đã là một trong mười lăm những quốc không chinh phạt của Đại Minh, cho dù lần trước là Nhật Bản chủ động gây hấn, nhưng Đại Minh phát pháo đánh trả dù sao cũng đã làm trái với tổ chế, không truy cứu Dương Đức Toàn xem như đã là khai ân rồi, nếu còn phong thưởng thì càng thêm loạn, để thủy sư đề đốc khác thấy lợi để kiếm, hôm nay thủy sư Tuyền Châu tới Nhật Bản bắn hai pháo, ngày mai thủy sư Ninh Ba lại tới Nhật Bản bắn hai pháo, b thiên hoàng Nhật Bản không trêu ai không chọc ai sống thế nào? Nhật Bản triều cống f đại sự, triều cống đã đoạn tuyệt trăm năm hiện giờ một lần nữa được khôi phục, ảnh hưởng chính trị không nghi ngờ gì nữa cực lớn, là mẫu quốc lớn nhất đông thổ, Chu Hậu Chiếu và hai vị Đại học sĩ nội các tất nhiên phải nghiêm túc đối đãi. Là một trong những ngọn nguồn của việc này, Tần Kham ngược lại không có lời gì để nói, trầm mặc nhìn hai vị Đại học sĩ rủ rỉ nói ra các loại lễ nghi, Chu Hậu Chiếu và Tần Kham nghe mà buồn ngủ, lén ngáp mấy cái, thương nghị cả nửa ngày cũng không đưa ra được chương trình cụ thể, thế là vô công giải tán. Hậu đường Cẩm Y vệ Bắc trấn phủ ti. Tần Kham ngồi ở nội đường uống trà thơm, Đinh Thuận tất cung tất kính đứng ở trước mặt hắn bẩm báo tình huống chân thật về chuyện pháo kích Nhật Bản. Nghe được một lúc, sắc mặt Tần Kham càng lúc càng cổ quái, do dự nói: "Ý của ngươi là nói, Dương Đức Toàn này quả thật là bị lạc đường, đánh bậy đánh bạ chạy tới Trường Kỳ Nhật Bản, sau đó thuận tay diệt hạm đội Nhật Bản, khiến Trường Kỳ sợ tới mức phải lập tức đầu hàng?" Đinh Thuận vẻ mặt cũng có chút cổ quái, dở khóc dở cười nói: "Công gia, đối với bên ngoài thì quả thật là nói như vậy, nhưng... Trên thực tế, Dương Đức Toàn sau khi tới gần cảng Trường Kỳ, vốn là định chủ động pháo kích cảng, bởi vì người này là kẻ thô lỗ, hắn chẳng phân biệt được sự khác nhau giữa bách tính Nhật Bản và giặc Oa, kết quả không đợi hắn hạ lệnh phát pháo, bên Nhật Bản không ngờ chủ động nã pháo với chúng ta, thế là đánh trúng tâm tư của Dương Đức Toàn này, hắn rất nhanh gọn thu thập người Nhật Bản. Tần Kham ngây người một lát, lẩm bẩm nói: "Ta ra lệnh cho hắn là tới bb quốc đảo kia tiêu diệt giặc Oa, tên sát tài Dương Đức Toàn này lại hoàn toàn làm sai đề." Đinh Thuận cười cười than: "Ai nói không phải, theo thuộc hạ thấy, người Nhật Bản quả thật bị dọa rồi, Công gia ngài nghĩ mà xem, mấy trăm chiếc chiến thuyền Nhật Bản ở cảng Trường Kỳ tuy nói đại bộ phận đều là thuyền nhỏ đánh cá, nhưng mấy trăm chiếc cộng lại cũng mênh mông cuồn cuộn, ai ngờ chỉ tám chiếc cự hạm của Đại Minh chúng ta lại có thể đánh cho bọn họ toàn quân bị diệt, đại danh của cảng Trường Kỳ có thể không sợ tới vỡ mật được sao? Bọn họ còn nghĩ là đã đắc tội với Đại Minh chúng ta ở chỗ nào đó, rắp tâm muốn họ mất nước diệt chủng, dưới tình huống này nếu không đầu hàng, đợi cho tên Dương Đức Toàn đó giết tới đỏ cả mắt, ai biết có phái binh đổ bộ giết cả nhà đại danh hắn hay không." Tần Kham cười khổ nói: "Đây đúng là trong lúc khốn khó tìm được lối thoát, hiện tại thì hay rồi, không chỉ Trường Kỳ bị dọa cho đầu hàng, ngay cả thiên hoàng Nhất Bản và hai đại danh lớn nhất cũng bị dọa, tranh nhau tới Đại Minh chúng ta để triều cống, ta vốn chuẩn bị phái người tới Nhật Bản hiệp bàn việc thông thương với ba vị này, hiện giờ chắc là không còn cần nữa." Đinh Thuận do dự nói: "Thuộc hạ đang cảm thấy kỳ quái, Trường Kỳ đánh một trận tuy là Đại Minh ta giành được toàn thắng, nhưng cũng không đến mức khiến cho thiên hoàng và hai vị đại danh có thế lực lớn nhất đó sợ tới mức phải triều cống, trong đây liệu có gì gian trá không?" Tần Kham cười nói: "Không có gì gian trá đâu, ngươi không hiểu tình hình trong nước của Nhật Bản, dân tộc Nhật Bản này có thể nói là ti tiện nhất không d tiết tháo nhất, là dạng mềm nắn rắn buông điển hình, ngươi nếu cúi đầu khom lưng với bọn họ, bọn họ chẳng những sẽ khinh thường ngươi, hơn nữa sẽ nghĩ cách để khi dễ ngươi, ngươi nếu cường ngạnh đánh họ, họ ngược lại sẽ phục ngươi, sau này giao tiếp với người Nhật Bản cứ dùng quyền đầu mà nói chuyện, bọn họ sẽ phục ngay, nếu quá khách khí với bọn họ, chẳng những có lỗi với bản thân, mà còn có lỗi với lòng thành kính quỳ liếm đối với Thiên triều thượng chúng ta, rất tổn thương tới tình hữu nghị của hai nước."