Chương 684: Sứ đoàn vào kinh

CHƯƠNG 684: SỨ ĐOÀN VÀO KINH Cái loại tặng lễ này mấu chốt là phải xem tâm ý, tâm ý đến thì tình cảm cũng ra, về phần tâm ý này là cướp được hay là lừa được thì... thôi đừng để ý tới mấy chi tiết này làm gì. Một bức thư pháp hoàn mỹ bao hàm huyết lệ của cống sinh Quốc Tử Giám, Tần Kham hứng trí bừng bừng đóng lạc khoản, thoải mái đóng dấu của mình, bức tranh chữ mang đầy khí tượng của đại gia này thuộc về danh nghĩa của Tần Kham, nhìn trái nhìn phải, Tần Kham càng nhìn càng thấy bức tranh chữ này viết rất đẹp, hơn nữa vốn nên là loại chữ mà chỉ đại nhân vật mới viết ra được. Lưu luyến không rời sai người đưa bức tranh chữ này tới phủ của Nghiêm Tung, rồi lại phái người đưa cống sinh xui xẻo sợ tới mức thiếu chút nữa thì đái dầm ra quần về, trong lòng Tần Kham tràn đầy thỏa mãn. Kinh sư thật sự đã gió êm sóng lặng, theo hơn năm mươi quan văn bị bỏ tù, lần triều tranh này cũng coi như vẽ xuống một dấu chấm tròn, cảng đông Thiên Tân một lần nữa trở nên bận rộn, từng chiếc cự hạm được xếp thành hàng chữ nahats ở cảng đông, các quan văn kinh sư thì tập thể mất tiếng, là người thất bại trong triều tranh, các quan văn dã chấp nhận sự thật là Tần Kham sẽ cầm đầu đoàn thể huân quý tham dự hải vận, sau khi triều hội kết thúc mấy ngày, trong triều không ngờ im lặng một cách thần kỳ, không còn ai dám hạch tội chuyện Thiên Tân đóng thuyền nữa, hiển nhiên trong các quan văn đã vô thanh vô tức đạt thành nhận thức chung bất đắc dĩ, bọn họ không thể ngăn cản ý chí của Tần Kham, thế là lựa chọn thỏa hiệp. Trải qua thiên tân vạn khổ mới giành được kết quả này, Tần Kham tất nhiên sẽ không khách khí với các quan văn, một đạo mệnh lệnh truyền tới Thiên Tân, lệnh cho cảng đông Thiên Tân đẩy nhanh tốc độ đóng thuyền, thủy sư Thiên Tân thì thao luyện tướng sĩ, diễn luyện hỏa pháo thêm cần mẫn, làm việc có khoa trương một chút cũng không sao. Đây vốn là thành quả thắng lợi mà Tần Kham dùng tính mạng cả nhà ra để đánh đổi, hiện giờ chính là lúc để nhấm nháp nó. Sáng sớm ngày hôm sau, một nhóm người ăn mặc quái dị đạp ánh rạng đông tới trước cửa Triêu Dương kinh sư, nhân số của bọn họ không nhiều lắm, khoảng chừng gần trăm người, ai nấy mặc kimônô màu trắng có chút cổ quái, lúc này tuy là đầu xuân hơi lạnh, nhưng dưới chân lại đi guốc gỗ, trăm người đi trên đường phát ra tiếng vang cồm cộp, ai nấy khoanh tay ôm một thanh Oa đao, cưỡi ngựa tới cửa thành kinh sư, không nghe thấy ai ra tiếp đón. Mỗi người tự động tự giác xuống ngựa. Bình tĩnh đứng trước cửa thành ngẩng đầu nhìn thành lâu kinh sư nguy nga cao ngất, giống như bị khí thế to lớn của tòa cổ thành này làm kinh sợ, mãi lâu sau vẫn không nói gì, cả người ngây ngốc. hồi lâu sau, một nam tử Nhật Bản hơn ba mươi tuổi dẫn đầu bỗng nhiên gác Oa đao xuống đất, sau đó quỳ gối, thực hiện đại lễ ngũ thể đầu địa, tất cả người Nhật Bản phía sau cũng quỳ xuốngtheo, quân sĩ thủ vệ sợ ngây người. Không chờ bọn họ mở miệng hỏi, nam tử Nhật Bản cầm đầu đã bật hơi khai thanh, miệng nói Hán ngữ thuần thục. " Sứ giả Tri Nhân Thân Vương của thiên hoàng bệ hạ Hậu Bách Xuyên Nhật Bản, sứ giả Tế Xuyên Trừng Nguyên của thất đinh mộ phủ Quản Lĩnh Tế Xuyên Thị, sứ giả Đại Nội Long Hoằng của đại danh Đại Nội Thị Chu Phòng Quản Lĩnh, tham bái Đại Minh quốc thiên Khả Hãn hoàng đế bệ hạ, gia thần phiên thuộc man quốc chúc thiên Khả Hãn bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Nói xong, đám người Nhật Bản mặt tới cửa thành dập đầu ba cái, dập kêu bôm bốp, trước cửa thành đất bay mù mịt. " Công gia, sứ Nhật Bản đã tới kinh sư, sáng nay Lễ bộ thượng thư Trương Thăng tự mình tới ngoài cửa Triêu Dương nghênh đón, cũng do Hồng lư tự chính khanh Tương Kỳ tiếp dẫn tới Hồng lư tự quán ở tạm, Thái Thường tự tứ di quán phái ba gã thông dịch đi theo, đợi quan viên Lễ bộ an bài thời gian yết kiến bệ hạ." Đinh Thuận bẩm báo hành tung của đoàn Nhật Bản với Tần Kham, từ lần trước Tần Kham vẻ mặt nghiêm túc nói với Đinh Thuận phải nhìn thẳng vào tiểu quốc Nhật Bản này, Đinh Thuận quả thực rất lưu ý tới đoàn này, nhất cử nhất động của bọn họ đều nằm trong mắt Đinh Thuận. Tần Kham không nhịn được nhíu mày, cho dù ở thời đại này Nhật Bản tất cung tất kính đối với mẫu quốc Đại Minh, không hề có chỗ nào thiếu xót, nhưng Tần Kham chịu ảnh hưởng của lịch sử thảm thống kiếp trước, nghe thấy hai chữ "Nhật Bản" Liền không nhịn được mà tâm sinh ác cảm, loại ác cảm này cơ hồ đã hình thành phản xạ có điều kiện. " Sứ giả của ba phía là những ai?" Tần Kham thản nhiên hỏi. Đinh Thuận sớm đã điều tra xong chi tiết về đoàn Nhật Bản, nghe vậy đọc như học thuộc lòng: "Cầm đầu là con trai thứ hai của thiên hoàng Nhật Bản, Tri Nhân thân vương, hắn là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, sứ giả đại biểu của đại danh Tế Xuyên Thị tên là Tế Xuyên Trừng Nguyên, là con nuôi của đại danh cầm quyền Tế Xuyên Chính nguyên, sứ giả đại biểu cho đại nội thị đại danh tên là Đại Nội Long Hằng, là bào huynh của đại danh cầm quyền Đại Nội Nghĩa Hưng, những người còn lại đều là võ sĩ của gia tộc ba phía, sứ Nhật Bản do nhân mã của ba phương cấu thành." Tần Kham mày càng nhíu chặt, lẩm bẩm nói: "Thân nhi tử của quốc chủ Nhật bản, con nuôi của Tế Xuyên thị đại danh, thân ca ca của Đại Nội thị đại danh. đám người Nhật Bản này cũng nhiều thành ý thật." Đinh Thuận cười nói: "Đúng như lời nói của Công gia, đám người Nhật Bản này thái độ đối với cường quốc rất cung kính, từ lúc vào kinh sư đến bây giờ, bất kể nói chuyện với ai bọn họ cũng đều cúi người một cái trước, gặp một người quan chức cao một chút thì lại giống như viếng mộ cha ruột vậy, sáng nay Lễ bộ thượng thư Trương đại nhân ra khỏi thành đón chào, ba sứ giả đó nghe nói là đường quan Lễ bộ Đại Minh, lập tức quỳ xuống dập đầu chín cái với Trương Thăng, khiến Trương Thăng sợ tới mức mặt già tái mét, không nói hai lời cũng quỳ xuống dập đầu với bọn họ, đám man di này không hiểu lễ số, ba quỳ chín bái chính là lễ nghi triều bái hoàng đế, lão già Trương Thăng kia sao dám nhận?" Tần Kham buồn cười quá, không nhịn được cười ra tiếng. Đinh Thuận thở dài: "Mới sáng sớm, Trương đại nhân không trêu ai không chọc ai, vô duyên dập đầu chín cái với người Nhật Bản, vì phải thể hiện khí độ khoan dung độ lượng của mẫu quốc mà không thể phát tác, nói mấy câu khách sao rồi lệnh cho quan viên Hồng lư tự an bài hành tung cho đoàn, sau đó thì phẩy tay áo bỏ đi. Đám người Nhật Bản đó liên tiếp cúi đầu khom lưng cám ơn, bọn họ còn cảm thấy đường quan Lễ bộ Đại Minh rất trượng nghĩa rất khiêm tốn, bọn họ dập đầu Trương đại nhân cũng dập đầu theo, dập chẳng ít hơn họ cái nào, hai đám người cứ như thành anh em kết nghĩa vậy, làm khó cho Trương đại nhân năm nay đã bảy mươi tuổi rồi, sáng sớm dập đầu dập tới thất điên bát đảo, về nhà thì không duỗi nổi lưng, nằm cứng đờ trên giường kêu gào, nói đám người Nhật Bản này tám phần là cố ý mưu hại trọng thần Thiên triều." Tần Kham cười ha ha, lập tức sắc mặt nghiêm lại, trầm ngâm nói: "Sứ đoàn Nhật Bản đoạn tuyệt triều cống đã được trăm năm, lần này Dương Đức Toàn ở Trường Kỳ Nhật Bản bắn mấy pháo, dương cao quốc uy Đại Minh, uy phong thì uy phong, có điều nếu nói ở Trường Kỳ đánh một trận mà khiến thiên hoàng và hai vị đại danh thế lực lớn nhất Nhật Bản sợ thành cong như chân tôm thì không thực tế lắm, nhân vật của ba phía này phái sứ giả tới triều cống chỉ f thuận thế mà làm, bọn họ hơn phân nửa là vì chuyện thông thương giữa hai nước, dù sao thổ địa Nhật bản cằn cỗi, sản vật rất ít, bọn họ vừa hay cần các loại hàng hóa Đại Minh để thỏa mãn nhu cầu trong nước, sứ đoàn vào kinh mười phần có chín là có chủ ý này." Đinh Thuận cười nói: "Công gia mấy năm nay ngày đêm ngóng trông mở cấm biển, sứ đoàn Nhật Bản vào kinh cũng là mục đích này, như vậy chẳng phải vừa hay không mưu mà hợp à?" "Cũng chưa chắc, hiện giờ chính là thời đại Chiến quốc của Nhật Bản, mấy chục đại danh ở trên đảo nhỏ đánh tới rối tinh rối mù, mấy ngày trước bọn họ được kiến thức hỏa khí Đại Minh ta ở trên biển sắc bén tới cỡ nào, lần này bọn họ đến kinh đúng là muốn thông thương, nhưng chỉ sợ cái muốn mua là hỏa khí Đại Minh ta đó."