Chương 690: Tần phủ có việc vui (2)

CHƯƠNG 690: TẦN PHỦ CÓ VIỆC VUI (2) Theo lễ, nội viện đại hộ nhân gia trừ gia chủ ra thì nam nhân khác tuyệt đối không thể bước vào một bước, có điều Lưu Văn Thái năm nay đã hơn bảy mươi, lại là thân phận đại phu, mời lão vào nội viện cũng không có vấn đề gì. Đỗ Yên thấy tướng công tự dưng mời đại phu tới xem bệnh cho nàng ta, không khỏi giận tím mặt, Tần Kham ôn ngôn vỗ về hồi lâu, nàng ta mới miễn cưỡng phối hợp, ngồi trong sương phòng vươn cổ tay ra, ánh mắt hung tợnnhư muốn giết người nhìn chằm chằm Lưu Văn Thái, rất có thế một lời không hợp sẽ chém hắn ngã ngựa, đáng thương g lão Lưu đã hơn bảy mươi tuổi, lại là viện phán Thái y viện, thường ngày rất được tôn sùng, vô luận đi đến đâu cũng được hưởng thụ đãi ngộ cấp quốc bảo, hôm nay vào nhầm đầm rồng hang hổ, thật là bất lợi. Thái độ dù không tốt thì Lưu Văn Thái cũng không dám phẩy tay áo bỏ đi, hung danh của Ninh Quốc Công cả thiên hạ đều biết, Lưu Văn Thái hắn có mấy lá gan mà dám hầm hè với phu nhân của Quốc Công? Ba ngón tay nơm nớp lo sợ đặt lên cổ tay của Đỗ Yên, Lưu Văn Thái hít sâu hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, lúc này mới dám cẩn thận bắt mạch, mắt nửa nhắm nửa mở, một tay vuốt râu dài không nói gì. Trong phòng im ắng tới mức giống như có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, Tần Kham nhìn chằm chằm vẻ mặt Lưu Văn Thái, Đỗ Yên vốn đang tức giận thấy hôm nay không khí trong phòng quỷ dị thần kỳ thì thần sắc cũng ngây ra, không biết nghĩ tới gì, vẻ mặt lập tức trở nên kích động, hốc mắt dần dần ửng đỏ. Lưu Văn Thái vẫn không nhanh không chậm vuốt râu, một tay thì bắt mạch, qua thời gian nửa nén hương, cuối cùng cũng mở mắt ra, lại cẩn thận nhìn khí sắc của Đỗ Yên. Tần Kham cố nén sự kích động trong lòng, khẩn trương hỏi: "Lưu đại nhân, có kết quả chưa?" Khóe miệng Lưu Văn Thái lộ ra nụ cười, đứng dậy cúi người hành lễ với Tần Kham, cười nói: "Tần phu nhân đây là hỉ mạch, chúc mừng Tần Công Gia, chúc mừng Tần Công Gia, quý phu nhân có thai rồi." "Thật... thật à? Không xem nhầm chứ?" Tần Kham hưng phấn tới run rẩy, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp. Lưu Văn Thái không vui nói: "Lão phu làm nghề y cả đời, không biết bao nhiêu hỉ mạch của quý nhân trong cung đều là lão phu tự mình nhìn ra, sao mà sai được." Tần Kham mừng rỡ: "Người đâu nhanh tới trướng phòng chi một ngàn lượng bạc cho bà đỡ, lại mời bốn Lưu đại nhân đến phủ ở, phái người phi ngựa vào thành, báo tin vui với nhạc phụ nhạc mẫu của ta." Nói năng lộn xộn bừa bãi khiến Lưu Văn Thái dở khóc dở cười, không nhịn được phải sửa: "Tần Công Gia mừng rỡ quá mức à? Phải là cho lão phu một ngàn lượng bạc, rồi mời bốn bà đỡ đến phủ, có điều quý phu nhân thụ thai còn sớm, bà đỡ chưa cần phải đến ngay." Tần Kham ngẩn người, vỗ mạnh vào vai Lưu Văn Thái: "Ngươi cũng rất không khách khí, được rồi, một ngàn lượng th một ngàn lượng." Lưu Văn Thái tức giận đến râu run run, lại không dám phát tác, thở phì pho kê một đơn thuốc an thai rồi phẩy tay áo bỏ đi. Liên Nguyệt Liên Tinh cùng với nha hoan trong phòng lúc này đều tiến lên chúc phúc Tần Kham và Đỗ Yên, Tần Kham vui lắm, hào phóng hạ lệnh thưởng cho mỗi người mười lượng bạc, sau đó đi đến trước mặt Đỗ Yên, nhẹ nhàng xoa cái bụng vẫn chưa nhô của nàng ta, cười nói: "Phu nhân, chúng ta cuối cùng cũng có con rồi." Đỗ Yên vẫn ngẩn ngơ không nói gì lặng lẽ vuốt bụng mình mấy cái, khóe miệng bỗng nhiên cong lên rồi bật khóc. Tần Kham ôm nàng ta vào lòng, để mặc cho nàng ta khóc. Thành thân mấy năm nay, trong bụng Đỗ Yên vẫn không thấy động tĩnh, tướng công thì quan cao tước hiển, tay nắm quyền cao, nghiễm nhiên đã là dưới một người trên vạn người, vận làm quan vượng nhưng đáng tiếc Tần gia con nối dòng lại không vượng, không có hương khói, thân là chính thất phu nhân của Tần gia, Đỗ Yên mấy năm nay trong lòng không biết phải chịu bao nhiêu áp lực, cho tới ngày hôm nay lúc này biết được có bầu, viên đá lớn trong lòng Đỗ Yên mới tính là được thả rơi xuống đất, lúc này sao có thể không khóc cho được. " Tướng công, chúng ta... Cuối cùng cũng sắp có con rồi." Đỗ Yên nhào vào trong lòng Tần Kham, khóc nghẹn nghèo, uất ức nhiều năm cuối cùng cũng được giải khai toàn bộ. Tần Kham vỗ nhẹ lưng nàng ta, cười than: "Lúc này, chúng ta hay là trước tiên nhớ lại con gà mẹ ở hậu viện hai năm trước bị nàng bóp chết, nó chết mới oan làm sao, đẻ trứng ra cũng chọc giận nàng, gà qué trong ba năm bị nàng đồ sát một đống lớn." Đỗ Yên xì một tiếng nín khóc mỉm cười: "Một con gà nuôi mtoj năm là có thể đẻ trứng, chúng ta thành thân lâu như vậy rồi mà bụng mãi không có động tĩnh, để chúng sống thì chẳng phải là đang cười nhạo chúng ta à?" Tần Kham nghĩ thấy cũng phải, hai vợ chồng tính như bau, bất kể là người hay là chim bay cá nhảy, ai chọc mình không thoải mái thì giết hết. Phương thuốc mà Lưu Văn Thái kê vẫn nằm trong tay Tần Kham, Tần Kham lập tức sai người vào trong thành bốc thuốc, lại sai người mời nhạc phụ nhạc mẫu đến, sau đó rụt rè đỡ Đỗ Yên về phòng, nhìn cái bụng vẫn phẳng lỳ của nàng ta, trên mặt Tần Kham lộ ra nụ cười vui sướng, vừa nghĩ tới bên trong có một đứa bé mang tinh huyết của hắn đang từ từ thành hình, tâm tình của hắn liền trở nên kích động. " Tướng công, thế là xong à?" Đỗ Yên bĩu môi, rất không hài lòng với biểu hiện của Tần Kham, chuyện chính thất phu nhân phủ Ninh Quốc Công có thai quang vinh như vậy, hiển nhiên không thể chỉ kê mấy đơn thuốc dưỡng thai là xong. " Phu nhân còn muốn như thế nào nữa?" Tần Kham thở dài bất đắc dĩ, nữ nhân mang thai không thể chọc, bụng còn chưa nhô đã bắt đầu làm mình làm mẩy rồi. "Phát danh thiếp thật rộng, mở tiệc ở phủ Quốc Công, mời các đồng liêu thuộc hạ trong kinh tụ tập, chỉ vào bụng của ta mà khen không dứt miệng." Đỗ Yên ưỡn bụng, trên mặt đầy vẻ ngạo nghễ. Tần Kham suy một ra ba nói: "Hay là dể ta mời cả các đại nhân của thông chính sứ ti tới hỗ trợ. Phát tin tức nàng có thai khắp cảnh nội Đại Minh, dán bố cáo khắp các thành trấn lớn nhỏ Đại Minh nhé." Đỗ Yên hai mắt sáng rực, rất chờ đợi nói: "Như vậy có phải là quá khoa trương không? Có thẻ à? Thật sự là có thể à?" " Không thể." Tần Kham trợn mắt. Thời đại này không đề xướng bình đẳng nam nữ, nữ nhân có được được sủng ái tới thế nào thì chung quy vẫn không có địa vị, thành tựu lớn nhất cả đời trừ hiền huệ trị gia ra thì chính là sinh con, ở phủ Ninh Quốc Công, hai chữ "hiền huệ" Hiển nhiên không dính dáng gì tới Đỗ Yên, nàng ta ngay cả nghe cũng không muốn nghe thấy cái chữ này, việc sinh con những năm trước là một khối tâm bệnh của nàng ta. Hiện giờ lại thành sự kiêu ngạo lớn nhất của nàng ta. Vất vả lắm trong bụng mới có động tĩnh, nếu không khoe khoang một phen với cả thế giới thì làm sao phải với việc mấy năm nay phải chịu nhục? Chuyện chính thất phu nhân của Ninh Quốc Công có thai giống như ôn dịch nhanh chóng lan ra, trong vòng một ngày đại hộ nhân gia huân quý kinh sư toàn bộ đều biết. Thậm chí ngay cả Chu Hậu Chiếu ở trong Báo Phòng cũng biết. Bởi vậy có thể thấy được, Một nữ nhân nếu có ý định muốn rải tin tức thì tốc độ tuyệt đối là đáng sợ.