Chương 698: 10 năm trôi qua (1)

CHƯƠNG 698: 10 NĂM TRÔI QUA (1) Ánh nắng ấm ngày xuân xuyên qua khe hở chiếu lên người Tần Kham và Đỗ Yên. Đang đi tới đi lui, Đỗ Yên ách xì 1 cái, có thêm mấy phần uể oải và làm nũng, nữ hán tử thường ngày tác phong tục tằng vừa mở miệng không ngờ lại dùncó tiếng đựa phương mềm mại của nữ tử Giang Nam tiêu chuẩn: "Tướng công, người ta có chút mệt mỏi rồi." Tần Kham trợn mắt cong người nhìn trái nhìn phải: "Người ta là ai, đang trốn ở đâu?" Rất không ôn nhu nhéo hắn một cái, Đỗ Yên sẵng giọng: "Người ta chính là ta, mẹ của con ngươi." Tần Kham nghiêm mặt nói: "Sau này nói tiếng người đi, loại phong cách làm nũng này rất không thích hợp với nàng, đừng để mọi người khó chịu, tương lai đứa con trong bụng nàng xuất thế, lớn rồi hỏi ta đâu? Người khác lại bảo cha nó bị mẹ nó làm cho buồn nôn tới chết, tử trạng thê thảm tới không đành lòng miêu tả, ngươi nói đứa bé phải làm sao." Một trận phấn quyền như mưa rền gió dữ nện xuống, nể mặt người ta là mẹ của con hắn, Tần Kham quyết định nhịn. " Trong bụng ta đang mang thai, ngươi còn chẳng chịu tu chút khẩu đức, tương lai sinh con mắt lạc miệng méo, liệt tổ liệt tông Tần gia hận ngươi hay là hận ta?" Đỗ Yên oán hận nói. Nói xong Đỗ Yên giống như sợ làm đứa bé trong bụng sợ, vội vàng cố nặn ra bộ dạng ôn nhu từ ái, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đã nhô cao. Tần Kham bị bộ dạng quái đản của nàng ta kích thích cho da đầu ngứa ran, gian nan nuốt những lời cay độc xuống, thở dài xoay người đi. " Tướng công, mấy ngày nay hiếm có thấy ngươi rảnh rỗi tiếp ta, gần đây ngươi không tới trấn phủ ti làm việc à. Người ta... Kỳ thật rất hạnh phúc đó." Đỗ Yên ôm cánh tay hắn, nhắm mắt đi theo hắn, khóe miệng lộ ra nụ cười có mấy phần điềm đạm an nhàn. Tần Kham ngây ra một thoáng, xoa xoa tóc nàng ta, thở dài: "Mấy năm nay tướng công hối hả ngược xuôi, không rảnh tiếp nàng, để nàng phải một minh lo liệu cho cả cái nhà lớn như vậy, cũng ủy khuất cho nàng. Cổ nhân thường nói đức của quân tử là ở ' Chính tâm, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ', không gì ngoài trách nhiệm và khát vọng, đi mấy năm nay mới phát giác, thật sự muốn chiếu cố ngũ đức này gian nan biết bao, ta chỉ là là phàm phu tục tử, tự nhận thật sự không làm được." Cười Cười nhìn vào mắt đẹp của Đỗ Yên, Tần Kham mỉm cười nói: "Năm đó lập lời thề phải thay đổi quốc gia này, hiện giờ thủy sư Thiên Tân đã cường đại, sắp dẹp yên giặc Oa, mở cấm biển gần ngay trước mắt, tiểu quốc man di hải ngoại cũng đã làm trong bố cục, trong triều đình thì người nên trừ đã trừ, Lưu Cẩn từng gây họa cho nội ngoại đình chướng khí mù mịt cũng đã đền tội, bệ hạ thì vẫn là bệ hạ hoang đường đó, nhưng đã hơi khác với lịch sử, quan văn vẫn là đám quan văn mồm thối, nhưng tất cả đã nằm trong lòng bàn tay, hoạ ngoại xâm phương bắc Mông Cổ Thát Đát và Ngoã Lạt, Liêu Đông Diệp Cận Tuyền và bộ lạc Đóa Nhan đã gối giáo chờ trời sáng, hỏa lực tập trung bắn giết." Thở hắt ra một hơi, giống như phun ra hết vất vả nhiều năm, Tần Kham ngửa đầu nhìn ánh dương qua khe lá, thoải mái cười nói: "Việc cần giải quyết đã giải quyết rồi, muốn giải quyết thì đang giải quyết." Nghe Tần Kham rủ rỉ quốc sự, Đỗ Yên vẻ mặt mờ mịt mở to mắt, chớp chớp, rất đáng yêu. Tần Kham cười ha ha, không nhịn được om chặt lấy vai nàng ta, tay kia thì đầy nhẹ nhàng xoa bụng nàng ta, ôn nhu nói: "Hiện giờ tướng công chẳng phải làm gì cả, chỉ một lòng chờ đứa con của chúng ta xuất thế, nó là mầm mống của ta, cũng là hy vọng của ta." Thời gian thấm thoát thoi đưa, nhưng thủy ngân trôi qua kẽ tay. Mười năm nóng lạnh, dương liễu xanh rồi lại vàng, lặp đi lặp lại. Đã là mùa hè năm Chính Đức thứ mười bốn. Mười năm này, đế quốc Đại Minh đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, tất cả đều lặng lẽ thay đổi. Phủ Thiên Tân dưới sự dốc sức chèo chống của Tần Kham, mười năm nay có được sự chiếu cố của chính lệnh triều đình, mà cảng đông Thiên Tân tạo ra các loại thương thuyền chiến hạm, mười năm nhiều vô số kể, những con thuyền này chạy khắp các phiên quốc xung quanh Đại Minh, Tần Kham tụ tập lực lượng của Chu Hậu Chiếu và huân quý hai kinh, các loại thế lực hộ giá hộ tống cho hải vận, hải vận từ năm đóng binh ở Nhật Bản đã bắt đầu có lợi nhuận, từng rương bạc trắng ngấn tiền vào nội khố của Chu Hậu Chiếu và khố phòng của các huân quý trong kinh, cỗ lực lượng này cũng càng lúc càng đoàn kết. Mọi người đều là cực quý chi nhân, từ nhỏ đã tai nghe mắt thấy, không thể chấp nhận được bạc ít, thế là các nhà đều chịu xuất bạc, hải vận lần thứ hai bắt đầu khuếch trương, lần này càng nhiều thế lực gia nhập, cảng đông Thiên Tân cũng càng thêm bận rộn. Thời gian Một năm, cảng đông đóng thêm bốn mươi chiếc đại hải thuyền hai ngàn súc gỗ, tất cả thuyền hạm đều xuống nước, chiến thuyền thì được đưa vào thủy sư Thiên Tân, có thuyền thì được dùng làm thương thuyền chuyên chở hàng hóa rời bến, không chỉ là Nhật Bản, các nước láng giềng xung quanh như Triều Tiên, Lưu Cầu, Xiên La đều nằm trong phạm vi mậu dịch của thương thuyền. Một khối bánh ngọt chỉ lớn có từng ấy, các hoàng đế và huân quý đoạt đi, các quan văn ngày tháng tất nhiên càng khó sống. Tháng hai năm Chính Đức thứ sáu, quan văn kinh sư phát động lần triều tranh thứ hai nhằm vào Tần Kham và hải vận trên đường, nguy cơ lần này Tần Kham vuotwj qua vô kinh vô hiểm. Thậm chí căn bản không cần phải ra tay. Chu Hậu Chiếu và huân quý của hai kinh đã nếm thử sự ngon ngọt của hải vận quy mô lớn, lợi ích so với đơn đả độc đấu trước kia thì lớn hơn không biết bao nhiêu lần, có người dám vươn tay ra giật lợi ích của bọn họ, Chu Hậu Chiếu làm sao mà nhịn được. Dưới một kích khuynh lực liên thủ của Chu Hậu Chiếu và huân quý trong kinh, triều tranh rất nhanh được bình ổn, trong chiến dịch này bao gồm cả kinh sư và quan phủ địa phương, tổng cộng có hơn trăm quan văn bị truy bắt hạ ngục, hơn hai mươi quan văn bị giải ra chợ bán thức ăn chém đầu, máu tươi tung tóe, sau khi đầu người rơi xuống đất. Văn võ cả triều cuối cùng cx ý thức được. Hải vận đã là cấm kỵ của hoàng gia Đại Minh, ai dám phản đối, cái nhận được tất nhiên là cương đao kề cổ. Hoàng đế đã bị chạm nọc, các đại thần miệng đầy chính nghĩa đạo đức lập tức tắt lửa, Bọn họ cần thanh danh. Nhưng càng cần tính mạng hơn. Chuyện các Quyền quý đóng thuyền mậu dịch với các quốc gia cứ như vậy bị các đại thần bất đắc dĩ ngầm đồng ý. Thế là chỉ có thể trơ mắt nhìn các quyền quý kiếm to, nội khố của Chu Hậu Chiếu càng lúc càng bành trướng, trên triều hội vô hình trung cũng cứng rắn hơn rất nhiều. Gặp phải chính sự không đình nghị được, Chu Hậu Chiếu vỗ ngực "trẫm bỏ tiền". Vẻ mặt và ngữ khí càng hoành hơn nhà giàu mới nổi, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, mười năm nay, khí diễm của các đại thần ngoại đình dần dần thấp hơn rất nhiều. Cái gọi là đê dài ngàn dặm vỡ ở ổ kiến, bất kỳ sự vật gì phàm là mở một lỗ hổng nho nhỏ, toàn tuyến tan tác ngay trước mắt. Tháng mười năm Chính Đức thứ tám, thủy sư Thiên Tân ở hải vực Triều Tiên chặn một đội tàu dân gian, giữ mười thuyền hàng hóa và một thương nhân Ninh Ba tên là Thịnh Hoành. Án kiện này dẫn phát một lần tranh luận lớn tại quân thần triều đường, dưới sự thuyết phục cực lực của Tần Kham, Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng minh bạch sự khác biệt giữ làm giàu bản thân và làm giàu cho dân chúng, minh bạch đạo lý dân giàu thì nước mạnh, thế là thương nhân tên là Thịnh Hoành này ngồi trong chiếu ngục nửa tháng thì được phóng thích, triều đình không thưởng cũng không phạt.