Chương 699: Thân chinh khải hoàn

CHƯƠNG 699: THÂN CHINH KHẢI HOÀN Theo chúng thần đồng thanh cung nghênh, ngự liễn màu vàng kim dừng lại giữa quan đạo, võ sĩ tùy quân nhanh chóng kê một cái thang thấp dưới xa liễn, Chu Hậu Chiếu mặc áo giáp màu vàng kim chậm rãi bước xuống thang, đứng ở giữa quan đạo. Chúng thần lại quỳ lạy. Bộ dạng của Chu Hậu Chiếu so với mười năm trước đã ổn trọng hơn rất nhiều, hiện giờ hắn đã hai mươi tám tuổi dưới cằm cũng nuôi một chòm râu dài nửa tấc, khuôn mặt non nớt năm đó hiện giờ đã có thêm mấy phần phong sương. Trong mười năm này, Chu Hậu Chiếu không tiến bộ nhiều lắm, vẫn là tính tình ham chơi như xưa, xem ra hắn sớm đã định ra mục tiêu nhân sinh rộng lớn của mình, sống đến già, chơi đến già, đến chết mới thoi. Có điều mười năm nay Chu Hậu Chiếu cũng làm được mấy đại sự, mấy đại sự này đều có liên quan tới chiến sự. Tháng năm năm Chính Đức thứ tám, mấy chục thổ ty Tứ Xuyên vì thuế má mà tụ tập tạo phản, Tuyên úy ti trấn an không có hiệu quả, bởi vì Tứ Xuyên nhiều núi, sơn đạo gập ghềnh khó đi, Đô Ti Tứ Xuyên phát binh bốn vệ chinh phạt không có kết quả, phản quân thanh thế lớn dần, Chu Hậu Chiếu sau khi nghe thấy tin báo thì giận dữ, không để ý tới sự phản đối của văn võ cả triều, điểm ba vạn binh của kinh doanh ti, lại khẩn cấp mộ binh bốn ngàn người của Quảng Tây lang binh ngự giá thân chinh, trận chiến này triều đình bắt đầu dùng hỏa khí kiểu mới, tiến hành cường công không ngừng vào núi đồi, mất bốn tháng cuối cùng cũng bình định được tạo phản, khải hoàn hồi kinh. Trong mấy năm sau, Chu Hậu Chiếu lục tục thân chinh thêm mấy lần, bao gồm cả tạo phản trong nước, Thát Đát và Ngoã Lạt xâm nhập biên cảnh, khiến người ta ngạc nhiên là không biết Chu Hậu Chiếu là tướng tài trời sinh hay là vận khí tốt, mấy lần thân chinh không ngờ đều đại thắng trở về, thật sự khiến người trong thiên hạ giật mình, chẳng ai ngờ tên hôn quân này lại có bản sự như thế, cẩn thận nghĩ lại. HÌnh như... cũng không phải ngu ngốc một cách triệt để, hình như cũng có được mấy chỗ tốt. Tháng 11 Năm ngoái, bởi vì nạn trắng trên thảo nguyên hàng lâm, bò dê của bộ lạc Mông Cổ chết bệnh vô số, Thát Đát tiểu vương tử Bá Nhan Mãnh Khả tụ tập mấy chục bộ lạc lớn nhỏ trên thảo nguyên, tổng cộng năm vạn binh mã, khởi xướng tấn công tới Tuyên phủ, Đại Đồng và Liêu Dương biên trấn Đại Minh, Chu Hậu Chiếu lại điểm binh mã của kinh doanh xuất kinh tự mình tới Đại Đồng địch. Lần này văn võ cả triều không đáp ứng. Mấy lần trước ngươi chinh phạt thổ ty Tứ Xuyên, lưu dân tạo phản. Những cái đó vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận. Dù sao chiến lực của kẻ địch không mạnh, đem đại quân ra nghiền ép, là kẻ ngốc cũng có thể đánh thắng trận, nhưng Mông Cổ lại là đại địch sinh tử của Hán gia mấy trăm năm qua. Hơn nữa nói một cách khách quan thì Hán quân đánh nhau với kỵ binh Mông Cổ thường thường là bại nhiều mà thắng ít. Một hồi đại chiến vạn người có thể giết mấy chục người Mông Cổ đã là công lớn khó lường rồi, kẻ địch lợi hại như vậy một hoàng đế Đại Minh chỉ biết ăn chơi như ngươi không ngờ còn dám thân chinh, chẳng lẽ muốn tái diễn một lần thổ mộc bảo chi biến à? Vô số đại thần liều chết phản đối. Quỳ gối ở trước cửa cung dập đầu tới chảy máu, chỉ tiếc lần này Chu Hậu Chiếu đã quyết tâm, đồng thời cũng chơi một chiêu binh pháp hư tắc thực chi với các đại thần, ngoài mặt thì đáp ứng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, khi các đại thần còn chưa kịp thở thì vào lúc ban đêm Chu Hậu Chiếu liền dẫn theo mấy chục kỵ binh lặng lẽ rời kinh, tới thẳng Cư Dung quan, dùng thủ lệnh và thánh chỉ lừa mở cửa Cư Dung quan rồi tới thằng phủ Đại Đồng. Trước đêm đại quân Mông Cổ phạm biên, Chu Hậu Chiếu đi tới phủ Đại Đồng, không nói hai lời đoạt lấy binh quyền của Đại Đồng Tổng binh quan Vương Huân, tự mình điều động binh mã của Tuyên phủ và Đại Đồng. Đại quân Mông Cổ cuối cùng cũng đến, quân tiên phong nhắm thẳng Đại Đồng, Chu Hậu Chiếu quả thật là tướng tài, quyết đoán phái Vương Huân dẫn một đội quân yểm trợ dụ lính Mông Cổ tới Ứng châu, cũng triệu tập biên quân của bốn nơi Đại Đồng, Định Biên, Duyên Khánh, Bình Lỗ tổng cộng mười vạn đại quân, thiết kế mai phục ở ngoài thành Ứng Châu, người Mông Cổ cứ như vậy lọt vào trong vòng mai phục của Chu Hậu Chiếu. Đây là một hồi chiến dịch rất thảm thiết, ngoài thành Ứng Châu thi cốt như núi, máu chảy thành sông, hai bên đều phải trả giá bằng thương vong cực lớn, kết quả chiến đấu, đại quân Mông Cổ ở dưới thành Ứng Châu tổng cộng bỏ lại hơn hai vạn thi thể, dưới sự điều binh khiển tướng thong dong bình tĩnh của Chu Hậu Chiếu, đại quân Mông Cổ thế tới rào rạt bị trảm sát một nửa, Bá Nhan Mãnh Khả thực lực giảm mạnh, thậm chí dao động tới địa vị của gia tộc hoàng kim trong cảm nhận của các thủ lĩnh bộ lạc Mông Cổ. Sườn quan đạo Kinh sư, Ninh Quốc Công Tần Kham dẫn đầu cung nghênh Chu Hậu Chiếu, cũng rất không khách khí định ra nhạc dạo "Khải hoàn trở về" cho Chu Hậu Chiếu, chặn họng các đại thần trong lòng đang khó chịu. Thân chinh Lần này Tần Kham không tòng giá, hắn thật sự không có cách nào tham dự. Chín năm trước, Đỗ Yên sanh ra trưởng tử cho phủ Quốc Công, tên là Tần Khang, hiện giờ trưởng tử đã chín tuổi, rất khỏe mạnh hoạt bát, đuổi chó bắt gà, giỏi hỏa công, giỏi thủy chiến, sức khỏe vô cùng, quả thực là hợp thể của bảy huynh đệ hồ lô, làm Quốc Công gia và hai vị phu nhân vô cùng đau đầu. Trong phủ Quốc Công có một tiểu Hỗn Thế Ma Vương đã khiến người người oán trách rồi, ai ngờ cái bụng của Đỗ Yên lại không biết bị gì kích thích, ba mươi tuổi đầu không ngờ lại mang thai, lần này hay rồi, Tần Kham vốn định bạn giá tùy chinh thay đổi chủ ý, ở lại kinh sư đợi vợ già đẻ, thuận tiện giúp Chu Hậu Chiếu bình ổn các đại thần đang căm giận ngút trời trong kinh. Chu Hậu Chiếu sau khi xuống xa liễn, đầu tiên bước về phía Tần Kham, đỡ hắn lên rồi lệnh cho chúng thần bình thân. " Tần Kham, trẫm lần này thân chinh giết hai vạn Thát tử, đánh cho Bá Nhan Mãnh Khả sợ đái ra quần, lợi hại không? Ha ha..." Trên mặt Chu Hậu Chiếu dầy thần thái đắc ý, giống như một thiếu niên lang đang thổi phồng sự tích anh dũng của mình với bằng hữu, không thể không nói, những năm gần đây trừ đánh giặc ra, Chu Hậu Chiếu thật sự không có bao nhiêu tiến bộ, vẫn là đức hạnh trước kia. " Bệ hạ, chính thất phu nhân của thần lại sinh cho thần một đứa con trai, lợi hại không?" Tần Kham không chút yếu thế. Sắc mặt Chu Hậu Chiếu lập tức cứng đờ, lời này của Tần Kham có chút tru tâm, không biết vì nguyên nhân gì, Chu Hậu Chiếu và Lưu Lương Nữ sánh đôi đã mười năm nay, nhưng ngay cả một nam bán nữ cũng không đẻ được, Chu Hậu Chiếu đến giờ vẫn vô hậu, Các Thái y của Thái y viện mấy năm nay phải thừa nhận không ít áp lực, không chỉ là Chu Hậu Chiếu và Lưu Lương Nữ oán niệm, tấu chương hạch tội của các đại thần cũng như phô thiên cái địa, dù sao long mạch của hoàng đế liên quan đến đại sự của quốc gia xã tắc, hoàng đế vô hậu lại vô huynh vô đệ, là kẻ cô đơn hàng thật giá thật, văn võ cả triều thật sự thấy rất không an toàn. Nhi tử trở thành tiếc nuối lớn nhất trong lòng Chu Hậu Chiếu, vừa nghe thấy Tần Kham lại đẻ con trai, Chu Hậu Chiếu không nghĩ ngợi gì bật thốt: "Sao lại con trai nữa..." Vừa nói ra miệng Chu Hậu Chiếu lập tức cảm thấy không đúng, thế là vỗi vàng thay đổi sắc mặt, ngoài cười nhưng trong không cười: "Cây vạn tuế ra hoa, trai già nhả châu, thật đáng mừng." Tần Kham trợn mắt lên, rất nhanh quay đầu sang chỗ khác, trước mặt các đại thần đấu võ mồm với Chu Hậu Chiếu không khỏi quá ngả ngớn, kiểu gì cũng ăn mấy đạo tấu chương hạch tội, không nói thì hơn. Chu Hậu Chiếu sau khi nói mấy câu v Tần Kham mới di dời sự chú ý, hàn huyên chào hỏi các đại thần, thái độ phi thường ôn hòa dễ thân, làm hoàng đế mười bốn năm, quân thần đều hiểu nhau, thế là Chu Hậu Chiếu cũng học được gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.