Chương 700: Con nối dòng của thiên gia

CHƯƠNG 700: CON NỐI DÒNG CỦA THIÊN GIA -------------------------- Trong mười năm, rất nhiều chuyện đều lặng lẽ phát sinh thay đổi. Các đại thần không còn phẫn nộ như trước kia, tính tình nóng nảy dần dần biến thành tốt, đây là dị tượng, cũng là tất nhiên. Hoàng đế và huân quý lũng đoạn lợi nhuận hải vận, bạc cứ như nước ào ạt ùa vào nội khố hoàng cung, thu nhập hàng năm của nội khố so với quốc khố Đại Minh còn nhiều hơn, đại thần trong triều nhiều lần đưa ra đề xuất chuyển một bộ phận tiền nội khố vào quốc khố, nhưng thái độ của Chu Hậu Chiếu trên chuyện này có chút kiên quyết, vẫn giằng co không nhả, các đại thần đều là người đọc sách đọc đủ thi thư, chế độ tài chính của Đại Minh cũng là tổ chế, nội khố và quốc khố là hai hệ thống hoàn toàn tách biệt, bọn họ cũng ngại cướp. Thu nhập của nội khố vượt quốc khố, trực tiếp dẫn tới một hiện tượng là khí diễm của quân thần thay đổi, Chu Hậu Chiếu vững dạ, mà khí diễm của các đại thần thì yếu dần, có khi bởi vì một quốc sự nào đó mà giữa quân thần có tranh chấp, Chu Hậu Chiếu giở ngay bộ mặt nhà giàu mới nổi, các đại thần lập tức tắt lửa. Cho tới lúc này, Chu Hậu Chiếu mới cảm thấy rõ lợi ích của tiền tài, nhớ lại câu mà năm đó Tần Kham nói với hắn, trong lòng cảm kích không bút nào tả xiết. Thứ nên thay đổi thì sẽ thay đổi, nhưng tình nghĩa giữa Chu Hậu Chiếu và Tần Kham lại vẫn thâm hậu như năm xưa, nếu nói có biến hóa thì tình nghĩa như rượu ủ lâu năm, hiện giờ mùi vị càng thuần, hai người bọn họ hiểu nhau như anh em ruột, chỉ trao đổi ánh mắt với nhau thôi là hiểu. Nhân sinh có thể có một tri kỷ như vậy, đáng quý biết bao. Bên ngự liễn, một người mặc giáp trụ, bộ dạng như tướng lãnh biên quân bỗng nhiên khẽ giật mình, người này thân hình khôi ngô, mặt đầy râu, khuôn mặt ngăm đen phủ kín phong sương, đốt ngón tay giữ chuôi đao dắt ở thắt lưng nhô cao, trên tay đầy vết chai, cả người tỏa ra một cỗ sát khí nhàn nhạt. Chu Hậu Chiếu như có phát giác, vẫy tay gọi võ tướng kia tới, chỉ vào hắn rồi cười nói với Tần Kham: "Làm quen đi. Người này là kiêu tướng trẫm quen khi ở Tuyên phủ, tên là Giang Bân." Võ tướng vội vàng quì một gối với Tần Kham, tiếng như chuông đồng: "Mạt tướng du kích tướng quân Tuyên phủ, lĩnh chỉ huy thiêm sự Úy Châu vệ Giang Bân, bái kiến Tần Công Gia." Tần Kham nhìn hắn một lúc, cười nói: "Giang tướng quân xin đứng lên, có thể được bệ hạ thưởng thức, đủ có thể thấy Giang tướng quân thật sự có mấy phần bản sự." " Công gia tán thưởng, mạt tướng hổ thẹn." Tư thái của Giang Bân rất thấp, hiển nhiên cũng là nhân vật thông minh, lập được nhiều chiến công đến mấy cũng không dám huênh hoang trước mặt vị Ninh Quốc Công hung danh hiển hách này. Diệc địch hai vạn, chiến quả hoàng đế ngự giá thân chinh quả thật là không bình thường, từ võ công mà nói. Quả thực có thể so với hai vị tiên đế thái tổ và Vĩnh Lạc, khi chiến quả Ứng Châu đại thắng được báo tới kinh sư, văn võ cả triều không ngờ không có một ai chịu tin, cho rằng là hoàng đế háo công, tự biên tự diễn, về sau nội các lâm thời từ Cư Dung quan khẩn cấp phái hai vị đốc quân giám sát ngự sử tự mình tới Ứng Châu một chuyến, ngoài thành Ứng Châu, thi thể của Mông Cổ Thát tử nằm ngổn ngang đầy đất. Có phải Thát tử hay không thì chỉ từ kiểu tóc và cách ăn mặc là biết, vả lại hai bên đại chiến đã chết mấy vạn người, loại chuyện này căn bản không thể làm giả. Ngự sử cấp báo về kinh sư, văn võ cả triều mới không thể không tin vào sự thật này. Tin sự thực này rồi, lúc này mới có hành động văn võ cả triều ra khỏi thành mười dặm cung nghênh hoàng đế khải hoàn, đây là đại thắng danh phù kỳ thực, có thể nói là thực chí danh quy, đại thắng như vậy nếu triều thần không ra nghênh đón. Không nghi ngờ gì nữa là rất mất lễ nghi của thần tử, hoàng đế nếu tích cực, Hán Vệ là không thiếu được sẽ từ trong triều thần xách mấy điển hình phản diện ra, chuyên trị bọn họ các loại không phục, bao chết. Trong Báo Phòng vẫn là hổ gầm báo nhảy, Chu Hậu Chiếu rời kinh, các thái giám của Báo Phòng vẫn lo liệu cung điện như vườn bách thú này một cách chu đáo. Chu Hậu Chiếu đổi sang thường phục, đứng ngoài lồng sắt nhốt hổ hứng trí bừng bừng ném thịt tươi vào trong, mười cân thịt tươi vừa vào lồng sắt, hai lão hổ bên trong đã như hung thần ác sát ùa lên, hung hăng cắn thịt, nhai vài ba cái rồi nuốt vào bụng. Chu Hậu Chiếu hai mắt sáng rực, vui vẻ cười ha hả, Lưu Lương Nữ mặc cung trang đứng bên cạnh, che miệng cười khẽ. Mười năm qua đi, Chu Hậu Chiếu và Lưu Lương Nữ cũng coi như đã tu thành chính quả, không chỉ chính thức cưới nàng ta, hơn nữa còn phng cho nàng ta là hoàng quý phi, địa vị trong cung gần bằng Thái Hậu và hoàng hậu. Xưa nay trong hoàng cung tần phi tranh đấu tàn khốc, Chu Hậu Chiếu không hiểu những gia sự này, nhưng Tần Kham kiếp trước đã xem nhiều vợ kịch tranh đấu nội cung cũng không phải là vô ích, dưới đề nghị của Tần Kham, Chu Hậu Chiếu đón Lưu Lương Nữ vào Báo Phòng, trừ hôm cưới nàng ta ra, mười năm qua Lưu Lương Nữ chưa từng bước vào cung khuyết một bước, Hạ hoàng hậu cho dù muốn đối phó với nàng ta nhưng cũng chỉ có thể ngoài tầm tay với. Tần Kham mặc áo mãng bào tứ trảo chậm rãi đi vào Báo Phòng, Chu Hậu Chiếu sau khi nhìn thấy hắn thì mặt mày hớn hở, vẫy tay với nàng ta, chỉ chỉ vào thịt tươi trong giỏ trúc, ý bảo Tần Kham cũng đến cho lão hổ ăn. Tần Kham cầm một miếng thịt lên ném vào lồng sắt, lão hổ vẫn là một cú vồ hung ác, nuốt gọn miếng thịt. Thấy cảnh này, Tần Kham không khỏi khen: "Súc sinh giỏi lắm." Nói xong Tần Kham lại vội vàng hành lễ quân thần với Chu Hậu Chiếu và Lưu Lương Nữ, Chu Hậu Chiếu phất tay, Lưu Lương Nữ thì mím môi cười, không nói một câu, khí độ ung dung, sớm đã không còn bộ dạng nữ tử nhà nghèo bán rượu ở tửu quán năm xưa. Quân thần hai người nói chuyện, Lưu Lương Nữ gật đầu chào hỏi Tần Kham rồi thức thời cáo lui, nàng ta không có bằng hữu trong Báo Phòng, hình bóng không khỏi tịch mịch cô đơn, chỉ qua lại với hai vị phu nhân của Tần gia, mấy năm nay, tam nữ giao tình thâm hậu, thường xuyên đi lại với nhau, cũng kết thành bạn thân chốn khuê phòng. " Trẫm rời kinh nửa năm, kinh sư có biến hóa gì không?" Chu Hậu Chiếu mắt nhìn chằm chằm lồng sắt, có chút không yên lòng hỏi. " Không có biến hóa gì, chỉ là khi bệ hạ rời kinhh lừa mở Cư Dung quan, sau khi vào quan lại hạ lệnh đóng cửa, bất kỳ ai cũng không thể vào nữa, khiến các đại nhân của nội các và lục bộ xuất kinh đuổi theo nhân mã của bệ hạ phải ăn canh đóng cửa, các đại thần lúc ấy rất phẫn nộ, Dương Đình Hòa đại nhân tụ tập hơn mười vị đại thần ở trước Thái Miếu khóc tới thiên hôn địa ám cát bay đá chạy, mắng bệ hạ từ một đến hai mươi tám tuổi..." Chu Hậu Chiếu oán hận nói: " Đám già hỗn trướng này! Trẫm nếu không ra khỏi kinh, lấy đâu ra đại thắng ở Ứng Châu, trận chiến này đủ để đổi lấy mười năm bình an cho Đại Minh, nếu đổi lại là người khác thì làm sao làm được? Các đại thần mắng ta, ngươi ở lại kinh sư làm cái gì? Tại sao không đỡ giúp trẫm?" "Lúc ấy thần cũng quỳ gối ở trước Thái Miếu mắng bệ hạ mà, dù sao bệ hạ cũng đã xa chạy cao bay rồi, mắng một tí thì cũng chẳng mất đi miếng thịt nào, thấy các đại thần đượm tình khẩn thiết, thần sao có thể không hòa mình vào hoạt động chung? Người còn sống không thể quá rời đàn, sẽ bị cô lập." Chu Hậu Chiếu chán nản: "Ngươi cũng hỗn trướng lắm." Hờn dỗi một lát, tâm tình của Chu Hậu Chiếu tốt hơn rất nhiều, những năm gần đây kiến thức vô số sóng gió trên triều đường, lời nói có khó nghe tới mấy Chu Hậu Chiếu cũng nghe rồi, cái loại việc nhỏ như mắng chửi sau lưng hắn chẳng bận tâm. "Còn có chuyện gì mới mẻ không?" Chu Hậu Chiếu lườm hắn một cái. "Còn, là chuyện chính thất phu nhân của thần lại sinh một đứa con trai, 'LẠI'!" Tần Kham gằn chữ 'lại' này rất nặng. Cả người Chu Hậu Chiếu đều không tốt, mặt dài như cái bơm. Ở cùng với Lưu Lương Nữ suốt mười năm, tình cảm của mặn nồng, nhưng không thể sinh hạ một nam nửa nữ, nhi tử là nỗi đau lớn nhất trong lòng Chu Hậu Chiếu. Thở dài, Chu Hậu Chiếu vẻ mặt thống khổ nói: "Có nhi tử thì giỏi lắm à? Ngươi đây là chạm vào nỗi đau của trẫm." "Thần không dám." "Hôm nay vừa hồi kinh, thằng chó Trương Vĩnh đã bê một chồng tấu chương đến Báo Phòng, điều được nói nhiều nhất trong tấu chương chính là chuyện con nối dòng của trẫm, bao gồm cả ba vị nội các Đại học sĩ, bọn họ nhất trí yêu cầu trẫm lập tức chọn tần phi, làm phong phú hậu cung." Tần Kham vừa ghen tức vừa đố kỵ: "Làm ngựa giống một cách Hợp lý hợp pháp hợp, làm hoàng đế thật hạnh phúc." Chu Hậu Chiếu cả giận: "Nhưng trẫm không muốn chọn phi nữa! Trẫm muốn học theo phụ hoàng, cả đời chỉ chung tình với một nữ tử, chỉ đối tốt với một nữ tử, hậu cung của trẫm nếu khắp nơi oanh oanh yến yến thì biết để Lưu Lương Nữ ở chỗ nào? Nàng ta chẳng phải sẽ rất thất vọng đối với trẫm hay sao?" Tần Kham không biết nói gì đáp lại, không thể phủ nhận Chu Hậu Chiếu quả thật là nam tử si tình, hắn có sai lệch rất lớn với hoàng đế Chính Đức trong sách sử, nhưng về vấn đề con nối dòng, Tần Kham cũng không dám tùy tiện đứng ở phía Chu Hậu Chiếu. Con nối dòng quá trọng yếu, đặc biệt là con nối dòng của hoàng đế, đây là đại sự liên quan đến số mệnh của quốc gia xã tắc, cho dù mấy năm nay Tần Kham đã lờ mờ trở thành quyền thần một đời, nhưng không thể coi sự khách khí của đại thần là phúc khí, trong việc con nối dòng nếu Tần Kham dám làm trái với các đại thần, các đại thần nhất định sẽ đám này nối tiếp dám kia đập đầu vào cửa nhà hắn mà chết, người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Do dự một chút, Tần Kham nói: "Bệ hạ, ngươi dù sao cũng là hoàng đế Đại Minh, hoàng đế vô hậu, cả nước bất an, có một số việc chú định là phải thỏa hiệp, đặc biệt là việc con nối dòng." "Tim trẫm chỉ có chừng ấy, trong cung nếu có thêm nhiều tần phi như vậy, chia bên này một chút, chia bên kia một chút, Lưu Lương Nữ còn lại gì? Trẫm cả đời chỉ chung tình với một người, yêu cầu đơn giản như vậy thôi mà sao cũng khó thế? Trẫm ghét nhất là kẻ ba vợ bốn nàng hầu, tay nắm tay một người, trong bát bưng một người, trong nồi đun một người, một người ăn nhiều như vậy, không sợ vỡ bụng mà chết à? Người như thế quả thực là bại hoại, là cặn..." Căm giận chỉ vào lão hổ trong lồng, gầm lên một câu tuyên truyền giác ngộ cuối cùng: "... Là cầm thú!" Chu Hậu Chiếu mắng thao thao bất tuyệt, mắng cho mặt già của Tần Kham biến thành màu đen, khóe mắt giật giật. Một hơi mắng xong, tâm tình của Chu Hậu Chiếu sảng khoái các rất nhiều, thấy Tần Kham mặt tối sầm không nói một câu, Chu Hậu Chiếu cười vỗ vai hắn: "Sau khi trẫm rời kinh, ngươi ở trước Thái Miếu mắng trẫm chắc là mắng thích lắm, chúng ta huề nhau." Trong lòng Tần Kham lập tức cân bằng: "Vâng, bệ hạ, về chuyện chọn phi..." Chu Hậu Chiếu lại không vui, buồn bã thở dài, nói: "Đáp ứng đi, cơ nghiệp tổ tông không thể đoạn tuyệt ở đời của trẫm được, lát nữa trẫm sẽ khuyên Lưu Lương Nữ."