Chương 701: Tần gia có con trai

CHƯƠNG 701: TẦN GIA CÓ CON TRAI Chọn phi là việc mà lịch triều lịch đại hoàng cung phải làm, trong lịch sử hoàng đế chân chính không chọn phi, đại khái chỉ có Hoằng Trị hoàng đế, cha của Chu Hậu Chiếu, đây là nam nhân tốt, thiên cổ chỉ có một trường hợp này, vị nam nhân này cả đời chỉ có một vị thê tử là Trương hoàng hậu, tại vị mười chín năm lại nhiều lần bị văn võ cả triều oán thầm không thôi. Thời đại này nhân khẩu không nhiều, khẩu hiệu như là "đẻ ít con nuôi nhiều lợn" Tuyệt đối là không có thị trường, trên đến hoàng gia dưới đến bình dân, có nuôi lợn hay không thì không bắt buộc, nhưng con thì nhất định phải đẻ nhiều, nhiều con thì có nghĩa là nhiều phúc, đây là giá trị quan phổ biến, bất kỳ ai cũng không thể thay đổi. Chu Hậu Chiếu muốn học theo phụ hoàng chỉ cưới một nữ nhân hiển nhiên là rất lỗi thời, nhân sinh chính là không công bình như vậy, khi vô số đệ tử bần hàn đang phải vắt hết óc nghĩ cách gom đủ lễ vật hỏi vợ, Chu Hậu Chiếu thì lại không thể không giống như một con ngựa giống, bị người ta dùng roi đuổi vào chuồng ngựa, nhìn thấy con ngựa cái nào là giơ móng trước lên đè xuống, vô cùng khuất nhục bắt đầu nhấp nhấp. Chọn phi là thế ắt phải làm, lập trường của Chu Hậu Chiếu và Tần Kham đã không quan trọng, quan trọng là phải kéo dài long mạch cho thiên gia và xã tắc. Hiện giờ thiên hạ thái bình thiên hạ thái bình, Chu Hậu Chiếu vừa đánh cho Mông Cổ Thát tử đại thương nguyên khí, hiện tại mâu thuẫn chủ yếu đã từ địch ta chuyển hóa thành nội bộ nhân dân, vấn đề lai giống trở thành trọng yếu nhất. Tần Kham rất muốn ném ánh mắt đồng tình về phía Chu Hậu Chiếu, nhưng sự thật nói với hắn, chuyện sung sướng như thấy nữ nhân là cưỡi, thật sự không có gì hay mà đồng tình cả. Việc con nối dòng của Thiên gia, các đại thần hiển nhiên tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp nhượng bộ, việc này khác với tranh luận chính kiến, giết bao nhiêu người lập uy thì các đại thần cũng sẽ không thoái nhượng, thời đại này chưa bao giờ thiếu quan văn nhị lăng tử treo đầu ở thắt lưng. Sau ngày Chu Hậu Chiếu về kinh thì mở triều hội, do thủ phụ nội các Dương Đình Hòa dẫn đầu. Đại thần Cả điện đồng loạt quỳ xuống đất thỉnh cầu hoàng thượng chọn phi, Chu Hậu Chiếu không đồng ý. Ngày thứ ba, ngày thứ tư.... Các đại thần không nao núng không sờn lòng. Tất cả mọi người không làm chính sự, tóm lấy chuyện hoàng đế phối giống không buông, câu nào cũng nhắc tới tổ tông mười tám đời của Chu gia ở trên trời có linh thiêng. Tổ tông cũng lôi ra rồi, Chu Hậu Chiếu không còn cớ gì mà cự tuyệt nữa. Hắn khác với tiên đế Hoằng Trị, Hoằng Trì đế ít nhiều gì cũng đẻ được Chu Hậu Chiếu, có hậu đại rồi thì không tính là bất hiếu, hắn vững tâm khi cự tuyệt yêu cầu chọn phi của các đại thần, nhưng Chu Hậu Chiếu từ lúc thành hôn đến nay lại không đẻ được một mụn con, Hạ hoàng hậu ở sâu trong thâm cung, chưa bao giờ được lâm hạnh, Lưu Lương Nữ mặc dù nhận hết sự sủng ái, nhưng cái bụng lại không chịu tranh đấu. Chu Hậu Chiếu nuốt lệ đáp ứng chọn phi. Một khắc đó giống như bên tai nghe thấy tiếng hí đầy khuất nhục của ngựa đực. Một tờ thánh chỉ ra khỏi cấm cung. Lễ bộ thượng thư Mao Trừng là chính sứ chọn phi. Ninh Quốc Công Tần Kham và du kích tướng quân Tuyên phủ Giang Bân làm phó sứ, cùng lo việc chọn phi cho hoàng đế. Lễ bộ thượng thư Trương Thăng năm đó đã trí sĩ cáo lão. Lễ bộ thượng thư Tân nhiệm Mao Trừng là người Côn Sơn Nam Trực Đãi, vị Lễ bộ thượng thư mới này lý lịch cũng không nhỏ. Hắn là Trạng Nguyên khoa sửu năm Hoằng Trị thứ sáu, là giảng quan đông cung, tả thứ tử, học sĩ thị giảng, Lễ bộ Thị Lang, quan lộ có thể nói là một bước lên mây. Về phần bổ nhiệm Giang Bân làm phó sứ chọn phi, lại thật sự nằm ngoài ý liệu của Tần Kham và triều thần, chẳng ai ngờ vị võ tướng xuất thân quân hộ này lại được đế sủng như vậy, sau khi bạn giá về kinh lại được giao trọng trách, dùng thân phận võ tướng tham dự đại sự chọn phi, đủ có thể thấy Chu Hậu Chiếu coi trọng Giang Bân tới thế nào. Bao gồm cả Tần Kham, tất cả mọi người đều ghi nhớ cái tên Giang Bân này ở trong lòng. Sau khi Triều hội tan, Tần Kham mang tâm tình phức tạp trở về phủ. Loại chuyện Chọn phi này Tần Kham thật sự không muốn dính vào, những năm gần đây hai vị phu nhân trong nhà cùng Lưu Lương Nữ quan hệ không tồi, Tần Kham cũng gián tiếp hiểu được bản tính của Lưu Lương Nữ, thật sự là nữ tử thiện lương dịu dàng hiếm có, tướng công của khuê mật lại đi tìm vợ bé cho trượng phu của mình, việc này từ trong ra ngoài đều lộ ra vị đạo hỗn đản, Tần Kham thật sự không muốn tiếp nhận cái việc đáng buồn nôn này. Phủ Ninh Quốc Công vẫn như năm đó, Tần Kham là người thích giữ hiện trạng, Đỗ Yên và Kim Liễu vẫn là tính tình đó, thế là phủ Quốc Công những năm gần đây quả thực không hề động đến một gốc cây ngọn cỏ nào. Nơi duy nhất bị đụng đến có thể là thư phòng của Tần gia, nó từng bị phóng hỏa đốt ba lần, cũng trùng tu ba lần. Gia môn bất hạnh, trưởng nữ Tần Nhạc mười hai tuổi và trưởng tử Tần Khang mười càng lớn càng nghịch ngợm, hiện giờ đã đến tuổi chó cũng sợ, nghiễm nhiên đã thành nhị bá của Tần phủ, ở nhà nhảy lên trườn xuống bóc ngói phóng hỏa không từ bất cứ thủ đoạn nào, Tần Kham phát giác mười năm nay mình già đặc biệt nhanh, nguyên nhân chủ yếu đại thể là ở trên người hai đứa con này, cảm giác năm đó đấu với Lưu Cẩn còn không mệt tới vậy. Khi Cất bước vào nội viện, trong lòng Tần Kham lại có một tia lo sợ bất an, thầm đoán hai đứa con hôm nay lại gây họa gì đây. Nội viện Tần gia Hôm nay rất im lặng, Tần Khang một thân áo vải mỏng manh ngồi cạnh giếng khô trong viện, khuôn mặt non nớt trầm tĩnh như nước, khoanh tay lạnh lùng ngửa đầu nhìn trời, bộ dạng tịch liêu của cao thủ tuyệt thế. Đây cũng là chỗ mà Tần Kham bực nhất. Năm năm trước, dưới sự kiên trì của chính Tần Kham hắn, phái người đưa Tần Khang tới Liêu Đông xa xôi bái Diệp Cận Tuyền làm sư thúc tổ, xin Diệp Cận Tuyền gây dựng trụ cột công phu cho Tần Khang, thuận tiện cũng để Tần Khang mới năm tuổi kiến thức một chút sự thảm thiết của chiến tranh biên trấn, dù sao cũng là người thừa kế chắc chắn tước vị Ninh Quốc Công, biết điều sớm một chút cũng không phải là chuyện xấu. Đi theo Diệp Cận Tuyền ở Liêu Đông tôi luyện ba năm, sau khi hồi kinh trụ cột công phu của Tần Khang cũng rất vững chắc, đáng tiếc tính tình lại bất tri bất giác bị Diệp Cận Tuyền ảnh hưởng, bất kể lúc nào cũng bày ra bộ dạng lãnh khốc, vĩnh viễn là vẻ mặt kiệm lời như tiếc vàng. Tần Kham và Đỗ Yên tức giận đến nỗi muốn chém chết Diệp Cận Tuyền, lẽ ra người thừa kế của phủ Quốc Công trầm ổn thành thục như vậy là chuyện tốt, nhưng vấn đề là vẻ trầm ổn của tiểu gia hỏa này chỉ là bề ngoài, thường ngày trong phủ bóc ngói phóng hỏa không việc gì không từ. Hôm nay thấy Tần Khang hiếm có nhàn nhã ngồi cạnh giếng, ngửa đầu nhìn trời bộ dạng cũng có vài phần thần vận của người đọc sách, Tần Kham vui lắm, vỗ đầu hắn khen: ".... Tiểu hỗn trướng hôm nay lại muốn giở trò gì thế?" Tần Khang ngẩng đầu liếc cha một cái, khóe miệng nhếch lên, không để ý đến hắn. Nhìn chung quanh một vòng, Tần Kham ngạc nhiên nói: "Tỷ tỷ ngươi đâu?" Hai chị em Tần Nhạc Tần Khang là ông hầm ông hừ của phủ Quốc Công, trước nay đều cùng tiến cùng ra. "bận." "bận gì?" "Thương tâm." "Thương tâm gì?" "Thương tâm vì thua rất nhiều tiền." Phương thức trả lời hết sức ngắn gọn dần dần khiến Tần Kham mất hết kiên nhẫn: "Các ngươi đánh cuộc à?" "Đúng." " Đánh cuộc gì?" "Cuộc mẫu thân sinh nam hay nữ..." Lần này số lượng từ trả lời của Tần Khang nhiều hơn một chút, hiển nhiên sau khi thắng tiền tâm tình không tồi, vown hai con tay béo mập của trẻ con ra, lãnh khốc nói: "Cược hai mươi lượng bạc, ta thắng." Tần Kham hít sâu một hơi. Ừ, đừng tức giận, đừng tức giận, đánh bạc không tính là chuyện xấu, chỉ cần đừng học bài phẩm của Chu Hậu Chiếu là tổ tông Tần gia trên trời có linh thiêng rồi. " Cho nên. Tỷ tỷ ngươi hiện tại đang ở trong phòng than khóc vì thua cược à?" Tần Kham cố nặn ra vẻ mặt ôn hoà. "Tỷ ấy chỉ than khóc một canh giờ thôi, giờ đang nghĩ cách đốt thư phòng của phụ thân cho hả giận." "hả?" Tần Kham giật thót. Tần Khang cười lạnh lùng: "Tỷ ấy quá ngây thơ, cho dù tỷ ấy có đốt sạch phòng trong phủ thì ta cũng sẽ không trả lại hai mươi lượng bạc này đâu, nữ nhân, là loại động vật ngu xuẩn."