Chương 712: Giai nhân trong tường (2)

CHƯƠNG 712: GIAI NHÂN TRONG TƯỜNG (2) Đường Tử Hòa cúi đầu không nói gì, hiển nhiên là ngầm thừa nhận. Tần Kham lộ ra mấy phần tàn khốc hiếm thấy: "Đường Tử Hòa, thu hồi tâm tư không phù hợp quy tắc của ngươi đi, sau này đừng ở trước mặt ta nói những lời như thế! Ta một chữ cũng không muốn nghe!" Đường Tử Hòa mấp máy môi, muốn nói lại thôi, nhưng mà ánh mắt của Tần Kham lại nghiêm khắc tới khiếp người, Đường Tử Hòa do dự một lát, cuối cùng gật gật đầu, bộ dạng phục tùng cúi đầu nói: "Được, ngươi không muốn nghe thì sau này ta sẽ không nói nữa." Cố gắng quên đi những lời nói đại nghịch bất đạo đó của Đường Tử Hòa, Tần Kham ra khỏi trạch viện. Cẩm y Giáo úy đứng ở cửa động tác đồng loạt án đao làm lễ, Tần Kham mặt nhìn thẳng lên kiệu. Kiệu lắc lư mà đi, Tần Kham ngồi bên trong kiệu, tâm tình cũng phập phồng theo.vừa nhắm mắt lại, Trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt đầy mê hoặc của Đường Tử Hòa. "Đúng là yêu nữ." Tần Kham cười khổ. Sau khi binh bại Phách Châu, Đường Tử Hòa dùng diệu kế đào thoát khỏi tay quan binh, mấy năm nay trôi nổi như lục bình. Từ đó không còn nhắc tới tạo phản nữa, Tần Kham vốn cho rằng nàng ta thật sự đã bỏ cuộc, cho tới hôm nay hắn mới từ trong đáy mắt nàng ta phát hiện sự không cam lòng và dã tâm đã yên lặng hơn mười năm. Nàng ta từ nhỏ đã chính là người tạo phản, từ nhỏ được Bạch Liên giáo thu dưỡng, sống nương tựa lẫn nhau với trưởng lão Bạch Liên giáo trong thành Thiên Tân, nàng ta được giáo huấn tư tưởng mưu nghịch gần hai mươi năm, loại tư tưởng này ở trong đầu nàng ta có thể nói f thâm căn cố đế, cho dù bị triều đình đánh bại mấy lần, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời khiến nàng ta ẩn nhẫn ngủ đông, chứ không chịu từ bỏ ý đồ thay đổi triều đại. Theo tính tình ngoan độc của Tần Kham, bên cạnh nếu xuất hiện loại người nguy hiểm này, hắn tất nhiên sẽ không chút lưu tình hạ lệnh tru sát, bóp chết mối họa trong trứng nước. Nhưng mà Đường Tử Hòa lại không phải là người khác, nàng ta sớm chiều ở chung với mình, đã có tình cảm vợ chồng hơn mười năm, Tần Kham làm thế nào mà hạ thủ cho được. Vò tóc cáu kỉnh, làm thể nào để cải tạo nữ phản tặc luôn coi tạo phản là nhiệm vụ cả đời của mình thành lương dân trung quân ái quốc, thật sự là một vấn đề lửa sém lông mày nhưng khó khăn còn hơn cả mọc cánh bay lên trời. Lúc Trong đầu đang miên man suy nghĩ, ngoài kiệu truyền đến thanh âm cung kính của thuộc hạ " Công gia, đã đến Báo Phòng." Phó sứ chọn phi không thể làm không, nếu chọn ra năm mươi vị chuẩn phi tử cho Chu Hậu Chiếu, cho dù Chu Hậu Chiếu không nhìn trúng một ai thì phải chọn một người cao nhất trong đám người lùn làm phi tử hậu cung. Nói thật, loại chuyện dẫn mối này Tần Kham rất không muốn làm, cho dù là dẫn mối cho hoàng đế, hắn cũng không thấy nó là vinh quang, nhưng nếu Chu Hậu Chiếu phái hắn làm chuyện này, không muốn làm cũng phải làm. Tần Kham là người quen của Báo Phòng, quân sĩ gác cửa chỉ nhìn hắn một cái, ngay cả yêu bài cũng không kiểm tra mà lui về phía sau một bước án đao làm lễ, mời Tần Kham vào. Vận mệnh của Báo Phòng rất khác với hoàng cung, vào cửa chính là một hồ nước rộng như biển, lúc mới xây là dẫn nước ở Tây Hoa trì ngoài Báo Phòng vào, trên hồ xây nhà thuỷ tạ lương đình, còn có một chiếc thuyền để cho Chu Hậu Chiếu khi nhàn hạ thì du hồ ngắm cảnh, vốn Chu Hậu Chiếu hứng trí bừng bừng định trang bị mười khẩu pháo lên thuyền, rảnh rỗi thì ở trên thuyền xoạc Lưu Lương Nữ, thuận tiện nhắm vào kim điện hoàng cung bắn một phát, để tăng cường ý thức nguy cơ sống trong gian nan khổ cực chết trong yên vui của các đại thần, Tần Kham sợ tới nỗi muốn tự tử trước mặt hắn, thế là hắn mới phẫn nộ từ bỏ. Tần Kham tâm sự trùng trùng sau khi vào Báo Phòng thì mắt không chớp bước thẳng về phía trước, trong đầu vẫn dang nghĩ về kế hoạch cải tạo nữ phản tặc. Lơ đãng giương mắt nhìn, thấy ven hồ có hai hàng hoạn quan và cung nữ, trong lương đình có một vị nữ tử tay áo phớt phơ đang ngồi, nữ tử mặt mang theo vẻ buồn bã, tay đỡ má nhìn mặt hồ lấp lánh tới nhập thần, tâm tư thì không biết bay về đâu. Cước bộ Tần Kham khựng lại, than thầm một tiếng trong lòng, cuối cùng vẫn kiên trì đi vào lương đình, khom người thi lễ v nàng ta. " Thần, Tần Kham, tham kiến quý phi nương nương." Nữ tử này chính là Lưu Lương Nữ, mười năm trước được Chu Hậu Chiếu cưới vào cung, tới năm sau thì chính thức được sắc phong là quý phi. Suy nghĩ của Lưu Lương Nữ bị cắt ngang, mắt đẹp nhướn lên, thấy Tần Kham đứng trước mặt nàng ta thì vội vàng đứng dậy gật gật đầu: "Tần Công Gia miễn lễ." Tần Kham đứng thẳng dậy, cười nói: "Thần quấy rầy nhã hứng của nương nương, thật sự có lỗi, thần muốn yết kiến bệ hạ có việc muốn bẩm, giờ xin cáo lui." Tần Kham xoay người định rời khỏi, Lưu Lương Nữ bỗng nhiên hô khẽ: "Tần Công Gia dừng bước..." " Nương nương có gì phân phó?" Lưu Lương Nữ nhìn hắn, lẳng lặng nói: "Nghe nói Tần Công Gia gần đây được bệ hạ cho làm phó sứ chọn phi, không biết trong những phi tử đợi chọn này, ai là người trúng ý của Tần Công Gia được kề cận bên gối bệ hạ?" Tần Kham cười khổ than thầm, chuyện nên hỏi thì không thể trốn tránh được, hôm nay trước khi ra cửa thật sự nên xem hoàng lịch. "Việc chọn phi, thần chỉ là phụng chỉ mà làm, hơn nữa trong việc này người xuất lực nhiều nhất chính là Lễ bộ Mao thượng thư và du kích tướng quân Tuyên phủ Giang Bân..." Tần Kham không hề áy náy bán đứng Mao Trừng và Giang Bân ngay. Lưu Lương Nữ cười chua chát, ánh mắt lại vẫn trong suốt, giống như có thể nhìn thấu sương mù. "Nhiều ngày rồi chưa tới phủ bái vọng Đỗ gia tỷ tỷ, nàng ta gần đây có khỏe không?" Lưu Lương Nữ thay đổi đề tài. "Nhờ phúc của nương nương, nội nhân vẫn khỏe." Lưu Lương Nữ thở dài, ánh mắt lại quay về mặt hồ lấp lánh, vẻ sầu bi ai oán trên mặt càng rõ ràng. "Hắn từng nói muốn giống như phụ hoàng, cả đời chỉ chung tình với một vị nữ tử, mười năm nay, hắn quả thật có thể làm được... Hắn là hoàng đế, trời sinh tọa ủng tam cung lục viện, mười năm nay hắn lại chỉ độc sủng một mình ta, dĩ nhiên là đã phi thường hiếm có rồi, đúng không?" Tần Kham mắt nhắm hờ, lại không dám đáp lời. "Một nữ nhân có thể được trượng phu sủng ái mười năm, kỳ thật đã là phúc phận kiếp trước tu luyện rồi." Lưu Lương Nữ lẩm bẩm nói, cũng không biết là đang nói với Tần Kham hay là đang an ủi mình. Tần Kham thở dài nặng nề: "Nương nương, bệ hạ... Chung quy vẫn là hoàng đế." "Đúng vậy, hắn chung quy vẫn là hoàng đế, hắn đời này còn có rất nhiều đại sự phải làm, có rất nhiều trách nhiệm phải gánh, mà ta, đời này lại chỉ có hắn, hắn là toàn bộ của ta, chiếm trọn mỗi một ngóc ngách trong lòng ta." Lưu Lương Nữ nói xong hốc mắt đỏ lên, hai hàng nước mắt thuận theo má chảy xuống. "Có đôi khi ta thật sự rất hận hắn, hận hắn vì sao lại cứ là hoàng đế, vì sao hắn không phải là tiểu nhị vô ưu vô lự trong tửu quán khi xưa, mỗi ngày ở trong cửa hàng hi hi ha ha chạy đi chạy lại nói chuyện phiếm với khách nhân, ta thì ở bên cạnh múc rượu làm thức ăn, sau khi đóng cửa thu dọn thì về nhà, cùng nhau đếm mấy văn tiền hôm nay kiếm được, sau đó cẩn thận cất tiền đi, nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc."