Chương 714: Chính Đức thương tình (2)

CHƯƠNG 714: CHÍNH ĐỨC THƯƠNG TÌNH (2) Vừa lột vỏ cây cho Chu Hậu Chiếu xong, quay lại lại phải chi tiền chơi gái cho Đường Dần. Đường đường là Quốc Công mà đến mức như vậy, thật sự nên tự sát để tạ tội với thiên hạ mới đúng. " Ngươi muốn bao nhiêu?" Tần Kham bất đắc dĩ hỏi. Trong câu hỏi không hề có chữ "vay", mà nói thẳng là "muốn", hắn biết tính chất của chỗ bạc này trên cơ bản thì chẳng khác gì lấy bánh bao thịt đánh chó có đi không có về. " Một vạn lượng..." Đường Dần thốt lên, sau khi nhìn thấy sát khí trào lên trong mắt Tần Kham, lập tức rất lý trí sửa lại: "Năm ngàn lượng." " Đêm nay ở lại trong phủ ta đừng về, ngồi cả đêm vẽ cho ta mười bức xuân cung đồ, vẽ xong thì cầm bạc cút đi." "Được." Đường Dần vui vẻ đáp ứng. Tần Kham nhìn hắn có chút đăm chiêu: "Đường huynh, ta nghe nói Quốc Tử Giám tế tửu Lục Thâm được bổ nhiệm làm Sơn Tây đề học sứ. Chức Quốc Tử Giám tế tửu vẫn bỏ trống, Đường huynh có muốn không?" Nói tới vị Lục Thâm này, quả thật được coi là nhân vật của triều Chính Đức, hắn là người phủ Tùng Giang Nam Trực Đãi, tiến sĩ đệ nhất nhị giáp năm Hoằng Trị thứ mười tám, cũng chính là đại tài tử xếp thứ tư tổng bảng, năm đó lúc Lưu Cẩn loạn bị biếm trích làm chủ sự Nam Kinh, sau khi Lưu Cẩn đền tội thì được phục chức, về sau vì cha chết mà có đại tang, mãn tang cũng không chủ động thượng sớ xin bổ nhiệm lại, nhưng văn võ cả triều vẫn không quên hắn. Đều thượng sớ tiến cử Lục Thâm xuất sĩ, thế là năm Chính Đức thứ tám được bổ nhiệm làm Quốc Tử Giám. Nói tên của hắn của có vẻ xa lạ, nhưng nói tới địa danh Thượng Hải "Lục gia chủy" thì chắc ai ai cũng biết.cái tên "Lục gia chủy" này cũng chính là mệnh danh nhà cũ của Lục Thâm. Đường Dần vừa nghe thấy mấy chữ "Quốc Tử Giám tế tửu" thì lập tức ngẩn ra, hai mắt trợn tròn. Vẻ mặt rất kinh ngạc. Tần Kham đành phải quay đầu đi đợi hắn khôi phục bình thường, một nam nhân già bốn mươi tuổi trên mặt xuất hiện vẻ mặt háo hức, thật sự không được gọi là cảnh đẹp ý vui. " Quốc... Tử giám... Tế tửu?" Hô hấp của Đường Dần rõ ràng trầm trọng hơn. Hiệu trưởng của học phủ cao nhất Đại Minh, học sinh bên trong bất kể ai trúng Trạng Nguyên hay là thám hoa bảng nhãn, đều phải xách lễ vật đăng môn tất cung tất kính dùng lễ cảm tạ. mà đây chỉ là ngoài mặt. Chức tế tửu nếu ngồi mấy năm, tương lai đào lý khắp thiên hạ, thế lực tiềm tại không biết sẽ khoa trương tới mức nào, cho dù Đường Dần muốn học con cua đi ngang khắp thiên hạ, cũng có vô số môn sinh đệ tử vì hắn mà gõ kẻnh mở đường. Tần Kham gật đầu mỉm cười: "Không sai, Quốc Tử Giám tế tửu, Đường huynh có ý không?" "Ta... liệu có được không?" Đường Dần gian nan nuốt nước miếng. " Học thức của Đường huynh không bằng người à?" Đường Dần quýnh lên: "Gian khổ học tập đọc sách thánh hiền hơn hai mươi năm, ta làm sao mà không bằng người?" " Tài danh của Đường huynh không bằng người à?" "Danh tài tử phong lưu Giang Nam thiên hạ đều biết!" " Đạo đức văn chương của Đường huynh không bằng người à?" "Bất kể kinh nghĩa, sách luận hay là thi từ, ai có thể sánh bằng ta? Khoa khảo Năm đó nếu không phải dính tệ án. Ta tất là Trạng Nguyên công đương triều." Tần Kham lạnh lùng nói: "Vậy ngươi chột dạ cái gì?" Mặt Đường Dần xịu xuống: "Ta kém ở tư lịch. Quốc Tử Giám tế tửu, không phải người đức cao vọng trọng thì không thể làm, ta năm nay mới hơn bốn mươi, cách đức cao vọng trọng còn kém một chút." Tần Kham bĩu môi: "thật sự là muốn dát vàng lên mặt mình, ngươi kém dâu chỉ một chút." Mặt Đường Dần mặt tối sầm. Tần Kham lại cười nói: "Có điều những chi tiết này đều không trọng yếu. Quan trọng là, chỉ cần ngươi muốn làm Quốc Tử Giám tế tửu thì ta sẽ giúp ngươi lên làm." Trên mặt Đường Dần lập tức phủ lên một loại bi thương rất gợi đòn: "Triều đường hắc ám quá." "Biết làm sao bây giờ, ngươi có cái mặt chuyên đi cửu sau mà." Ngoài miệng thì nói hắc ám, nhưng vẻ mặt vui sướng của Đường Dần lại bán đứng nội tâm hắn. Tài tử phong lưu vào quan trường thì không phong lưu được nữa, luồn cúi bò lên là thiên tính của người trong quan trường, tài tử tất nhiên cũng muốn làm quan, bằng không thì năm đó việc gì phải vào kinh thi cử? Cho dù rất vui sướng, nhưng Đường Dần vẫn thể hiện cái tác phong đáng ghê tởm của người đọc sách, nghiêm trang nói: "Thành đạt thì lo được cho thiên hạ, nghèo khó thì chỉ lo được cho thân mình, ta vốn muốn chỉ lo cho thân mình, nhưng chỉ trách thời thế lại chọn ta lo cho thiên hạ." Tần Kham lạnh lùng cắt ngang hắn: "Yên tâm, kết cục cuối cùng của ngươi nhất định là chỉ lo thân mình." " Vì sao?" " Bởi vì ngươi nghèo." Ngay cả mưa cũng không biết xuân đi. Kinh sư ban đêm mưa to, mực nước Bình hồ ngoài Báo Phòng tăng hơn thước. Ánh nắng sau giờ ngọ hơi gắt, khiến lương đình giữ hồ tăng thêm mấy phần nóng bức. Lưu Lương Nữ mặc váy lục mỏng manh, tóc đen như thác nước búi cao, nàng ta nửa năm trên lan can bạch ngọc trong lương đình, ngọc thủ nhẹ nhàng vẫy nước trong hồ, mắt đẹp như thu thủy chăm chú nhìn mặt hồ lấp lánh một cách vô thức. Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Lưu Lương Nữ hồi thần, nghe thấy cước bộ quen thuộc đó, thân hình đơn bạc khẽ run lên, nhưng vẫn cắn môi không quay đầu. Một đôi tay hữu lực từ phía sau ôm lấy bả vai đơn bạc của nàng ta, nhẹ nhàng kéo nàng ta vào lòng. "Lương nữ, nơi này nóng lắm, khéo lại bị cảm nắng, về đại điện đi, trẫm bảo cung nữ chuẩn bị đá uống cho đỡ nóng." Lưu Lương Nữ lắc đầu: "Bệ hạ, thần thiếp thích đình này cái đình này, bốn phía toàn là nước, nhìn quanh thấy thương mang, không có chỗ nương tựa." Chu Hậu Chiếu quýnh lên, ra sức ôm vai nàng ta, kéo nàng ta tới gần người, nhìn vào mắt nàng ta, nói: "Sao lại không có chỗ nương tựa? Trẫm không phải là chỗ nương tựa của nàng sao?" Lưu Lương Nữ cười buồn bã: "Hôm nay có là phải, nhưng ngày mai thì không phải." Chu Hậu Chiếu cả giận nói: "Nàng đang nói những lời vớ vẩn gì vậy! Nóng quá thành ra hồ đồ à? Trẫm vĩnh viễn là chỗ nương tựa của nàng, từ ngày trẫm cưới nàng vào Báo Phòng, nàng chính là người của trẫm, trẫm sẽ che gió chắn mưa cả đời cho ngươi." Mắt Lưu Lương Nữ đỏ lên, ra sức nén nước mắt, miễn cưỡng cười nói: "Bệ hạ đừng trách thần thiếp, có lẽ hôm nay nóng quá, nô tì bị say nắng, cho nên hồ ngôn loạn ngữ." Sắc mặt Chu Hậu Chiếu hơi giãn ra, trầm mặc một lúc rồi thở dài: "Lương nữ, trẫm biết mình không đúng với nàng, gần đây đại thần trong triều nhiều lần thượng sớ, nói trẫm đã gần ba mươi mà vẫn không có con, có lỗi với cơ nghiệp của tổ tông, đây là đại bất hiếu, vốn trẫm chẳng buồn để ý đến loại tấu chương này, nhưng lần này thì khác, trong nửa tháng, tấu chương khuyên trẫm chọn phi cùng loại tới cả ngàn, ngay cả quan phủ địa phương và võ tướng Đô Chỉ Huy Sứ ti cũng gửi tấu chương vào kinh sư, thế này hiển nhiên là sau lưng có người cố ý phát động, trẫm mặc dù là thiên tử, nhưng... Thật sự không thể ném tất cả lời khuyên của văn võ quan viên thiên hạ ra sau đầu." Mắt Lưu Lương Nữ đỏ lên, cúi đầu thấp giọng nói: "Bệ hạ đừng nói nữa, thần thiết biết cả, nô tì cũng không trách cứ gì, chỉ là thần thiếp mấy năm nay không ra gì, không sinh được long tử cho bệ hạ, giang sơn xã tắc Đại Minh không thể vô hậu, thần thiếp nếu ngay cả đạo lý ấy cũng không hiểu thì làm sao xứng làm quý phi chỉ dưới một người trong hậu cung?" Chu Hậu Chiếu cười khổ nói: "Nàng đừng lừa tẫm, trẫm biết trong lòng nàng rất khổ sở, kỳ thật trong lòng trẫm cũng không dễ chịu gì, trẫm cả đời này chỉ muốn dồn hết toàn sức để yêu một nữ tử là nàng, năm đó cưới nàng vào cung, trẫm từng hứa với nàng tất sẽ học theo phụ hoàng cả đời chỉ yêu một mình mẫu hậu, đẻ nhân duyên kiếp này của ta và nàng trở thành một đoạn giai thoại thiên cổ, khiến vô số hậu nhân phải ngước nhìn hâm mộ, nhưng.... Trẫm là hoàng đế, ngay cả cưới vợ sinh con cũng không phải do mình quyết." " Trẫm đăng cơ mười bốn năm rồi, mười bốn năm qua, trẫm đã làm vô số việc hoang đường, thậm chí là việc khiến vạn thế thóa mạ, theo tuổi tác lớn dần, tâm tính của trẫm cũng dần dần trầm ổn, những tật xấu thời còn trẻ có cái sửa được có cái chưa, trẫm vẫn luôn lấy phụ hoàng làm gương, muốn phục hưng Đại Minh như ông ta, trị hạ giang sơn thịnh thế như ông ta, thậm chí ngay cả cưới vợ cũng chuyên nhất, trẫm muốn làm một hoàng đế tốt, trượng phu tốt, phụ thân tốt." Nụ cười của Chu Hậu Chiếu tràn ngập chua chát: "Nhưng, trẫm làm gì cũng không xong, thần công trong triều coi ta như cừu khấu, lưu dân thảo khấu thổ ty liên tục tạo phản, Thát Đát Ngoã Lạt hàng năm phạm biên đến giờ vẫn chưa dừng, hiện giờ ngay cả chuyện cưới phi tử cũng không phải do trẫm quyết định." " Trẫm mười bốn năm qua, phụ thiên hạ, phụ thần dân, cũng phụ nàng." Chu Hậu Chiếu thất thanh khóc lớn. Trong Mười bốn năm qua, hắn ở trong mắt người khác vĩnh viễn là tôn quý. Đúng vậy, hắn là hoàng đế, mỗi ngày đều có vô số hoạn quan cung nữ phải hối hả ngược xuôi vì hắn, hoàng thượng rời giường, hoàng thượng thay quần áo, hoàng thượng tắm rửa, hoàng thượng dùng bữa. Chỉ cần đứng tại chỗ bất động,, bất kỳ việc sinh hoạt gì cũng sẽ được người khác hoàn thành, hơn nữa còn làm một cách cẩn thận tỉ mỉ. Hắn giàu có nhất thiên hạ, từ ngàn năm trước lão tổ tông đã hạ định nghĩa thế này về người như hắn, "Trong thiên hạ, nơi đâu cũng là vương thổ, cho tới rìa đất, đều là vương thần", trong những lời này bao hàm bao nhiêu sự hâm mộ, cho nên từ xưa đến nay, vô số người dùng hết các loại biện pháp, bất chấp cả nguy hiểm xét nhà diệt tộc, cũng muốn ngồi lên chiếc bảo tọa đó, bởi vì nó đại biểu cho thiên địa nhất nhân, đại biểu cho chí tôn nhân gian.