Chương 716: Tử Hòa vào cung

CHƯƠNG 716: TỬ HÒA VÀO CUNG Tần Kham và Dương Đình Hòa đều nói rất thoải mái, nhưng trong lòng lại hết sức trầm trọng. Dương Đình Hòa là ân sư thụ nghiệp của Chu Hậu Chiếu, tình cảm thầy trò hơn hai mươi năm và tình cảm quân thần hơn mười năm ở trong lòng, lúc này Dương Đình Hòa trong lòng buồn thế nào không ai biết, không chỉ như vậy, là thủ phụ nội các, còn có một vấn đề ác liệt các đang bày ra trước mắt. Nếu Chu Hậu Chiếu không tỉnh lại, hoặc là... Long ngự quy thiên, ai ai sẽ là quân chủ Đại Minh đời tiếp theo? Chu Hậu Chiếu không có con nối dòng, Vĩnh Lạc nhất mạch truyền thừa hơn một trăm năm, đến đây là hoàn toàn cắt đứt, nếu phải chọn người thừa kế ngôi vị hoàng đế, chỉ có thể do nội các khởi xướng đình nghị, từ gia phả của Chu gia chọn một vị hoàng thân cùng thế hệ huyết mạch gần nhất, cũng chính là đường huynh hoặc là đường đệ của Chu Hậu Chiếu để kế thừa. Bát kể có tiếp nhận hay không, có một sự thật đáng sợ đang xảy ra trước mặt mọi người, nếu Chu Hậu Chiếu không thể tỉnh lại, trời Đại Minh phải đổi. Lúc này trước cửa Báo Phòng, ánh mắt của tất cả triều thần toàn bộ tập trung trên người đám Dương Đình Hòa, Dương Nhất Thanh, Mao Trừng, Tần Kham, bọn họ là người có quyền thế nhất trong đế quốc Đại Minh trừ hoàng đế ra, thái độ của bọn họ quyết định hướng đi tiếp theo và sự hưng vong của đế quốc Đại Minh. Áp lực của Dương Đình Hòa rất lớn, hắn là thủ phụ nội các, tay nắm quyền cao, trách nhiệm phải gánh cũng nặng, suy nghĩ hơi có chút sai lầm sẽ khiến làm Đại Minh từ nay về sau suy vong, hắn cũng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, hắn và con cháu hắn muôn đời sẽ phải gánh chịu sự thóa mạ vô tận của hậu nhân. Khi Mọi người đang trầm mặc không nói gì, Dương Đình Hòa ho khan mấy tiếng, chắp tay với Tần Kham: "Tần Công Gia, ngươi thấy chuyện này..." Xảy ra chuyện lớn như vậy, thủ phụ đương triều không ngờ hỏi một vị Quốc Công vốn không nên tham gia vào chính sự, hành động này đã phóng thích một tin tức rất rõ ràng. Các Triều thần đều rất có nhãn lực, thế là trừ những kẻ tự cho là thanh cao hừ lạnh ra, ánh mắt bức thiết của mọi người toàn bộ tập trung trên người Tần Kham. Tần Kham nhìn về phía cửa lớn đang đóng chặt của Báo Phòng, nỗi lòng loạn như ma, nhưng sắc mặt vẫn âm trầm, giống như sắc trời đang chuẩn bị trút mưa lớn. " Trước tiên dồn hết toàn lực cứu bệ hạ đã, bệ hạ nếu được cứu tỉnh, mọi việc đều ổn." Tần Kham rít qua kẽ răng những lời này. Dương Đình Hòa vội vàng gật đầu phụ họa: "Không sai, trước tiên lấy cứu bệ hạ làm đầu. Người đâu, sau khi viện phán Thái y viện Lưu Văn Thái ra thì mời đến gặp chúng ta, thông báo bệnh tình của bệ hạ." Tần Kham bổ sung: "Lúc này, để cứu bệ hạ chúng ta phải tận hết sức lực, không nên cứ báo vào khuôn mẫu. Danh y phố phường kinh sư cũng có thể mời đến Báo Phòng tham dự hội chẩn. Ví dụ như Long Nhị Chỉ tiên sinh nổi danh kinh sư. Còn cả..." "Còn cả ta nữa." Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ xa xa truyền đến, cắt ngang lời nói của Tần Kham. Mọi người ngẩn ra, tách ra một con đường, thì thấy cách đó không xa, Đường Tử Hòa mặc áo màu xanh, đầu đội mũ có khăn che mặt, dưới sự vây quanh của một đám Cẩm Y vệ Giáo úy chậm rãi đi tới. Sắc mặt âm trầm của Tần Kham cuối cùng cũng nở ra nụ cười, nói với Dương Đình Hòa: "Vị Đường cô nương này là.. Hồng nhan tri kỷ nhiều năm của ta, năm đó cũng từng là thần y cứu người vô số, cũng là bào muội của giám thừa Đường Dần, mấy năm nay ở kinh sư hành y tế thế, khám bệnh tặng thuốc cho bách tính cùng khổ, chắc các vị đồng liêu cũng từng nghe nói tới thanh danh của nàng ta, trước mắt chuyện quá khẩn cấp, có câu nội cử bất tị thân, ta trái lo phải nghĩ, cảm thấy cần phải mời Đường cô nương đến xem bệnh cho bệ hạ, không biết ý của chư vị thế nào?" Mọi người giật mình, liên tục gật đầu, sắc mặt nhìn về phía Tần Kham cũng bất giác trở nên ám muội. Thanh danh của Đường Tử Hòa bọn họ quả thật có từng nghe nói qua, hơn nữa y thuật cũng khá cao minh, nghe nói so với kinh sư Long Nhị Chỉ còn giỏi hơn, không ngờ khiến cho Long lão tiên sinh tức tới phát bệnh nằm liệt giường. Có điều nếu so sánh, thanh danh ngoại trạch như phu của Ninh Quốc Công thì càng vang dội hơn so với Đường thần y, lúc này Tần Công Gia mời vị cô nương này tới, chẳng lẽ muốn nhân cơ hội cứu trị bệ hạ kiếm cái hàm đầu cáo mệnh phu nhân cho nàng ta, cũng tiện đưa thân phận của nàng ta lên cao một chút, tránh cho bị vị chính thất phu nhân nhanh nhẹn dũng mãnh của Ninh Quốc Công ném xuống giường một cách không rõ ràng? Vô số lòng tiểu nhân đo bụng quân tử của Tần Công Gia, lập tức chung quanh liền truyền đến càng nhiều tiếng hầm hừ tức giận. Tần Kham thản nhiên đón ánh mắt ám muội của mọi người, tuy rằng trong lòng lờ mờ có một loại xung động muốn bắt họ xếp thành hàng, sau đó mình dùng gót giày tát lần lượt lên mặt họ, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Ánh mắt của Mọi người khác nhau, nhưng không ai mở miệng, cuối cùng vẫn là Dương Đình Hòa phá vỡ trầm mặc, cười nói: "Tên của Đường cô nương thần y kinh sư đều nghe nói, lão phu cũng từng nghe qua, chắc hẳn y thuật cũng không kém, huống hồ lại là... khụ khụ, phiền cô nương vào Báo Phòng khám cho Báo Phòng, nếu có thể giúp bệ hạ tỉnh lại tất là công lao có một không hai." Nói xong Dương Đình Hòa sai người gọi một vị thái giám tới, lúc này thất hổ nội cung tất cả đều tụ tập trước giường của Chu Hậu Chiếu, thái giám canh giữ ở cửa Báo Phòng rất gắt gao, sau khi Dương Đình Hòa báo thân phận của Đường Tử Hòa với vị thái giám này, thần sắc kiêu căng của thái giám lập tức trở nên như gió xuân, ánh mắt nhìn về phía Đường Tử Hòa giống như chó ngoan nhìn chủ nhân, thỉnh thoảng còn liếc một cái về phía Tần Kham, sợ đắc tội với vị chân thần vinh quang tột đỉnh trước mặt bệ hạ này. Vẻ mặt Đường Tử Hòa vẫn rất bình thản, lững thững tiến vào Báo Phòng giống như vào trong trạch viện nhà mình. Khi đi ngang qua Tần Kham, Đường Tử Hòa liếc một cái là hiểu vẻ lo lắng trong mắt Tần Kham, dừng bước cười với hắn: "Yên tâm đi, ta là đại phu cứu người thì sẽ làm hết sức, tóm lại... Sẽ không xấu hơn hiện tại đâu." Những lời mờ mịt này chỉ có Tần Kham có thể nghe hiểu, Tần Kham nghe vậy cũng cười cười an tâm. Nàng ta biết hắn đang lo lắng cái gì, thế là dùng một câu để hắn an tâm. Tần Kham không quên, vị nữ thần y tới xem bệnh cho Chu Hậu Chiếu này, mười năm trước lại là nữ phản tặc xưng bá ba tỉnh, dưới trướng có mười vạn tinh binh, thề sẽ đoạt lấy giang sơn của Chu Hậu Chiếu, mới mấy ngày trước, nữ phản tặc tà tâm chưa mất còn muốn phát triển tuyến dưới, kéo Quốc Công gia vào trong trận doanh tạo phản, dạy hắn tư tưởng phản động đại nghịch bất đạo "Hoàng đế phải thay phiên mà làm, năm nay đến nhà ta làm" như bán hàng đa cấp. Hiện tại, lúc này, nữ phản tặc không ngờ lại tới xem bệnh cho hoàng đế. Cho dù Đường Tử Hòa đã mịt mờ tỏ ý sẽ không làm gì Chu Hậu Chiếu, Tần Kham vẫn không nhịn được mà muốn mai phục năm trăm đao phủ thủ ngoài Báo Phòng. Đường Tử Hòa vào Báo Phòng, danh y kinh sư Long Nhị Chỉ cũng bị Cẩm Y vệ lôi từ trong chăn ra kéo tới Báo Phòng, tính cả các Thái y của Thái y viện cùng nhau thay phiên xem mạch hội chẩn cho Chu Hậu Chiếu. Trong đại điện Báo Phòng tiếng động ồn ào, sắc mặt đám người Trương Vĩnh Cốc Đại Dụng xám trắng đi đi lại lại, muốn khuyên can nhưng lại không biết nghiêng về ai, trong đại điện loạn thành một cái. Các đại thần ngoài Báo Phòng cũng không yên tĩnh, tốp năm tốp ba tụ tập một chỗ thấp giọng nghị luận, các triều thần chia làm ba phái, một phái lạc quan, cho rằng Chu Hậu Chiếu chỉ là đuối nước bình thường, bị choáng nên ngất thôi, không bao lâu là có thể tỉnh lại. Hai là phái bi quan, các thái y mấy lần thi triển diệu thủ mà vẫn không tỉnh, hiển nhiên bệnh tình vạn phần nguy cấp, ngày phải đổi trời ở ngay trước mắt rồi, còn có một phái thì như cỏ đầu tường, gió thổi chiều nào theo chiều nấy. Tần Kham giống như mọi người đứng lặng ngoài Báo Phòng, sau khi thương nghị một hồi với đám người Dương Đình Hòa, mọi người chung quy vẫn không đưa ra được chương trình, thế là chỉ có thể chờ đợi kết quả sau khi Thái y và các danh y hội chẩn. Cũng phái người vào cung bẩm báo cho hai vị lão Thái Hậu và Hạ hoàng hậu, đối với bên ngoài thì hạ lệnh phong tỏa tin tức, không cho phép bất kỳ ai truyền ra ngoài việc Chu Hậu Chiếu đuối nước. Chăm chú nhìn hai cánh cửa lớn đóng chặt của Báo Phòng, Tần Kham mím môi, nỗi lòng thì rối bời. Trong lịch sử hoàng đế Chính Đức thật sự vì đuối nước mà bị bệnh, cuối cùng qua đời lúc trung niên, vốn cho rằng mình tới sẽ thay đổi thế giới này, nên chuyện đã xảy ra có lẽ sẽ không phát sinh, nhưng mà chung quy người tính không bằng trời tính, có một số việc thay đổi, nhưng có một số việc lại vẫn phát sinh theo quỹ tích vốn có, cho dù địa vị cao tới hoàng đế và Quốc Công, có thể tay nắm sinh tử của vạn vật sinh linh trong thiên hạ, nhưng thủy chung vẫn không thắng được ý trời. Bằng hữu quyền thế nhất và tốt nhất nằm trong tòa cung điện xa hoa lạnh như băng đó, còn hắn thì chỉ có thể lặng lẽ đứng ngoài cửa lớn cung điện chờ đợi tin tức, ở trước mặt ông trời, dù là quốc công thì vẫn nhỏ bé, từ khi bước vào quan trường hơn mười năm, Tần Kham chưa bao giờ thấy bất lực như ngày hôm nay. Trong mê mang, Tần Kham cảm thấy tay áo mình bị người ta nắm khẽ giật hai cái, nhìn lại thì hóa ra là Đinh Thuận.