Chương 724: Lần đình nghị thứ hai

CHƯƠNG 724: LẦN ĐÌNH NGHỊ THỨ HAI Những người đang ngồi đều là nhân vật thân tín tâm phúc của Chu Hậu Thông, đối với trình tự kế thừa ngôi vị hoàng đế hiện giờ tất nhiên đều thuộc nằm lòng, ai nấy đều minh bạch, đương kim thiên tử không có con, nếu thiên tử băng hà. Long ỷ trong điện Phụng Thiên Kinh sư tất nhiên là do Vương gia ngồi lên, đây là thiên gia luân thường, bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản. Thế là trong lòng hưng phấn nhảy nhót, đồng thời mọi người ngồi đây cũng thầm hạ quyết tâm, thăng cấp chí hướng ăn rồi chờ chết lên cao một chút, nếu Vương gia quả thực làm hoàng đế, những cựu thần bọn họ lấy công tòng long mà vào triều đường, còn sợ không được trọng dụng à? Điều duy nhất Hiện tại có thể làm, đại thể chính là trai giới tắm rửa dâng hương, cầu nguyện vị hôn quân đang nửa chết nửa sống ở kinh sư kia mau mau duỗi chân tắt thở, xếp vào tiên ban. Lúc này trong điện Thừa Vận, tất cả mọi người giống như dân cờ bạc trúng thưởng lớn, ngồi trong nhà ngóng trông ngày lĩnh thưởng tới. Chu Hậu Thông còn nhỏ, khôn ngoan tuy có, nhưng dù sao cũng không sâu được như người trưởng thành, lúc này đã tươi cười rạng rỡ. " Đại Minh lập quốc hơn trăm năm, từ Hồng Vũ tới Chính Đức, vô số tôn thất phiên vương vì bảo tọa hoàng đế mà hưng binh mưu phản, cuối cùng chiết kích trầm sa, không được chết già, ai ngờ trời cao chỉ hậu đãi bổn vương, Hưng Vương nhất mạch ta ở tận Hồ Quảng, không xuất một lính, không tốn một mưu, ngôi vị cửu ngũ chí tôn lại từ trên trời giáng xuống, chẳng lẽ không phải f thiên ý à?" " Tai vách mạch rừng.trong phủ có gián điệp của Hán Vệ, Vương gia ăn nói cẩn thận." Một phụ tá trầm giọng nhắc nhở. Chu Hậu Thông cười hai tiếng rồi ngậm miệng, nhưng vẻ đắc ý phấn chấn trong mắt thì không thể nào che giấu được. " Vương gia, tin tức trong kinh nói bệ hạ chỉ đang hôn mê chứ chưa băng hà, chúng ta vẫn phải tiếp tục chờ thêm mấy ngày, đợi trong kinh truyền đến báo tang hoặc là Tông Nhân phủ và các triều thần phát chiếu lệnh tới lên ngôi, mới tính là đại sự đã thành, trước đó, Vương gia không thể để lộ một chút khẩu phong, càng không thể làm ra cử chỉ thất đức gì, trước khi chưa đăng cơ, Thái Hậu trong cung, triều thần và Tông Nhân phủ đều có quyền phủ quyết, Vương gia không thể nóng vội mà vướng miệng người." Chu Hậu Thông gật đầu thật mạnh: "Bổn vương tất nhiên sẽ tránh." Trầm tư một lát, Chu Hậu Thông ngẩng đầu, trong mắt lại là một mảng trí tuệ: "Bắt đầu từ Ngày mai, vương phủ mở một nửa kho lúa, mở lều cháo, bố thí vải vác, cứu tế lưu dân hương huyện phụ cận phủ An Lục." "Hành động này của Vương gia vốn là việc thiện, chỉ là phiên vương chẩn lương khó tránh khỏi có cái hiềm mua chuộc dân tâm, chỉ sợ sẽ bị ngôn quan hạch tội, chi bằng giao lương vải cho tri phủ An Lục, để hắn dùng danh nghĩa của quan phủ cứu tế, bách tính nhớ ai không quan trọng, quan trọng là quan phủ sẽ báo việc thiện của Vương gia lên kinh sư, Thái Hậu, nội các Đại học sĩ và các triều thần trong cung tất nhiên sẽ biết hành động tốt của Vương gia, khi đó cả triều trên dưới sẽ khen ngợi, bệ hạ nếu băng hà, ngôi vị hoàng đế này chắc chắn là của Vương gia." "Tốt, cứ làm vậy đi." Chu Hậu Chiếu vẫn nằm trong đại điện Báo Phòng chưa tỉnh, không khí trong kinh sư càng lúc càng ngưng trọng, trong triều đường, cảm xúc khủng hoảng của các đại thần thậm chí ngay cả che giấu cũng chẳng muốn làm, ai nấy mặt nghiêm nghị, lo lắng nhìn về phía Báo Phòng. Từng tốp thám tử Hán Vệ giục ngựa ra khỏi thành, đám này đi thì đám kia về, nhưng mang về đều không phải là tin tức tốt. Chuyện Thiên tử đuối nước này bất kể là như thế nào cũng không giấu được, Hán Vệ hồi báo, phiên vương các nơi đã có dấu hiệu bất ổn. Không biết là ai để lộ phong thanh, khuếch tán chuyện Chu Hậu Chiếu đuối nước, lập tức từng con bồ câu đưa tin trong thành cánh qua lại hối hả, sau mấy ngày, tin tức các thám tử Hán Vệ truyền về cái sau nghiêm trọng hơn cái trước. Hành vương Chu Hữu Huy, Vinh Vương Chu Hữu Khu, Ích Vương Chu Hữu Tân, ba vị phiên vương không kiềm chế được nhất chưa phụng chiếu lệnh, không tuân theo quy củ tự ý rời khỏi đất phong, mượng danh nghĩa vào kinh triều kiến, dẫn tùy tùng chậm rãi tới thẳng kinh sư, các vương phủ còn lại thì đèn đuốc ngày đêm không tắt, trưởng sử phụ tá nghị sự suốt đêm với phiên vương. Ba vị phiên vương rời khỏi đất phong tất nhiên sốt ruột nhất, bọn họ không thể không gấp. Từ tên của bọn họ liền có thể nhìn ra được, ba vị này có quan hệ sâu với tiên đế Hoằng Trị Chu Hữu Đường, bọn họ là con ruột của hoàng đế Hiến Tông, thân huynh đệ của hoàng đế Hoằng Trị, nếu không phải tiên đế Hoằng Trị khi đầu thai nhanh hơn bọn họ một chút, ngôi vị hoàng đế sau hiến Tông nói không chừng là của họ rồi, hiện giờ Chu Hậu Chiếu tính mạng gặp đe dọa, luận huyết thống và thứ tự hoàng vị, bọn họ tất nhiên là có cơ hội nhất, mặc dù phía trước bọn họ còn có một Hưng Vương, nhưng dám ai cam đoan bọn họ không có cơ hội? Luận huyết thống, bọn họ là thân huynh đệ của tiên đế Hoằng Trị, là thân thúc thúc của Chu Hậu Chiếu, lập đích tất nhiên là lẽ phải luân thường, lập trưởng cũng là ứng hữu chi nghĩa, tới kinh sư thử thời vận, nói không chừng có thể trúng thưởng lớn. Ba vị hoàng thúc trong lòng mang kỳ vọng tốt đẹp về tương lai, hưng phấn lên đường. Tin tức truyền tới kinh sư, các triều thần trong lòng càng trầm trọng. Điều Bọn họ lo lắng không phải là ba vị Vương gia này, mà là các phiên vương vẫn chờ ở đất phong, suốt đêm nghị sự đó, bọn họ nhìn thì bình tĩnh, nhưng ai biết sau lưng đang ấp ủ mưa rền gió dữ thế nào? Quốc quân chi tranh từ xưa đến nay chính là tàn khốc vô tình, ngày sau thiên tử nếu băng hà, có trời mới biết những phiên vương này vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sẽ làm ra những chuyện gì, ba vị Vương gia vào kinh, lập trưởng hay lập đích lại là một trận hỗn loạn, các phiên vương chờ đất phong sao có thể không nắm lấy cơ hội này, nguấy cho vũng nước đã đục càng thêm đọc? Tin tức Bốn phương tám hướng dưới sự tập hợp của Hán Vệ, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tần Kham áp chế tin tức không nói gì, Đông Hán Hán đốc Đới Nghĩa thì lại không thể trầm mặc, thế là nửa đêm gõ cửa nhà Đại học sĩ Dương Đình Hòa, Dương Đình Hòa thấy tình thế nghiêm trọng, hạ lệnh khởi xướng đình nghị. Nội dung đình nghị Lần này là phòng ngự kinh đô. Phiên vương Các nơi đã không chỉ là ma quyền sát chưởng, mà là mài đao soàn soạt, kinh sư không thể không phòng bị, dù sao Đại Minh lập quốc hơn một trăm năm, Vương gia não tàn không biết trời cao đất rộng quá nhiều, mà trong tay những Vương gia não tàn này không lớn không nhỏ vẫn nắm một chút binh quyền, nếu thật sự bị đám não tàn này huy binh công vào kinh sư ngồi lên long ỷ, vậy chính là một trò cười thiên cổ, các đại thần kinh sư sẽ bị hậu nhân cười chê vạn năm. Trong Điện Văn Hoa, nội các, Đô Sát viện, ti lễ giám và lục bộ thượng thư hợp thành thành viên chủ yếu của lần đình nghị này. Dương Đình Hòa ngồi ở thủ vị im lặng không nói gì, trong đầu lại bỗng nhiên nhớ tới những lời của Tần Kham trong lương đình cạnh Tây Hòa trì vào ngày bệ hạ đuối nước. Lúc ấy Tần Kham đề nghị điều ngoại tứ gia quân vào kinh đóng giữ, mọi người trong đình đồng loạt phản đối, lúc này mới cách mấy ngày, đề nghị lúc trước của Tần Kham lại không thể không lấy ra thảo luận trên đình nghị chính thức. Kinh sư mười hai đoàn doanh lúc ban đầu chỉ có mười đoàn doanh, vào năm Thành Hóa thứ ba thì tăng thành mười hai đoàn doanh, nhân số lúc mới định là mỗi doanh một vạn quân tinh nhuệ, nói cách khác, quân đội tinh nhuệ nhất bảo vệ kinh sư tổng số là khoảng mười hai vạn người, chỉ có điều số liệu này chỉ là số liệu cuối những năm Thành Hóa, đến cuối năm Chính Đức thứ mười bốn, mười hai đoàn doanh bởi vì ở lâu nơi thái bình, quân hộ trong quân cha về con thay dần dần tốt xấu lẫn lộn, hơn nữa thiếu thành viên nghiêm trọng, hiện giờ tổng nhân số của mười hai đoàn doanh đã không tới bảy vạn, cộng với ngự mã giám Đằng tương tứ vệ phòng thủ nội cung, và quận thường quy như mật vân vệ, võ đức vệ, quảng võ vệ đóng ở chung quanh kinh sư, tổng nhân số cộng lại ước chừng hai ba mươi vạn. Con số nhìn thì cực kỳ khổng lồ, nhưng mà từ sau thổ mộc chi biến, Đại Minh tổn thất năm mươi vạn quân đội, về sau quân hộ được bổ khuyết mấy đời chưa thử khói thuốc súng trên chiến trường, chiến lực rất thấp, không còn xứng với danh xưng "Tinh nhuệ" năm xưa nữa, chính bởi vì sự thực này, Chu Hậu Chiếu mới từng có ý đồ đổi chỗ phòng ngự của biên quân và kinh quân. Cho đến hôm nay, đề nghị mà văn võ cả triều đồng thanh phản đối này trong tình thế nguy cấp không thể không bị nội các đưa lên mặt bàn, thương nghị chính thức với chúng thần.