Chương 727: Trần ai lạc định)

CHƯƠNG 727: TRẦN AI LẠC ĐỊNH) Chúng thần thông qua quyết nghị trong Điện Văn Hoa, Dương Đình Hòa tay run rẩy viết xuống tên và tộc tộc của Chu Hậu Thông trên danh sách, ti lễ giám chưởng ấn Trương Vĩnh cắt không còn giọt máu, thất hồn lạc phách tự mình đưa danh sách vào cung Từ Ninh, xin Trương Thái hậu và Hạ hoàng hậu ngự chuẩn. Một đại sự quyết định vận mệnh quốc gia, cứ như vậy được quyết định. Nội cung là một mảng mây đen mù sương, Trương Thái hậu và Hạ hoàng hậu ôm đầu khóc rống, hai vị nữ nhân đáng thương khóc tới hôn mê mấy lần, Trương Vĩnh thì quỳ gối ngoài cửa điện không nhúc nhích, không ngừng dập đầu, khóc xin Thái Hậu và hoàng hậu ngự chuẩn. Trong Cung Từ Ninh, cái gì có thể đập đều bị hai nữ nhân này đập tan nát, nộ khí và sự không cam lòng chỉ có thể phát tiết lên từng cống phẩm bằng sứ, những mảnh sứ vỡ vẫn không thể vãn hồi đại cục, thiên gia không có con trai, hương khói bị cắt đứt đã là sự thật không thể chối cãi, mà giang sơn họ Chu thì vẫn phải kéo dài, từ trong chi gần thân tộc chọn ra một người kế thừa hoàng vị đã là lựa chọn duy nhất. Trương Thái hậu và Hạ hoàng hậu ở trong cung Từ Ninh khóc gào một hồi, bộ dạng như bị điên. Đập phá, khóc lóc đủ rồi, hai nữ nhân đáng thương mất hết dáng vẻ của mẫu nghi thiên hạ, dựa lưng vào nhau ngồi trên thảm đỏ, nước mắt đã cạn khô, trong lòng thì lại giống như vẫn bị một con dao nhọn đâm vào, đau đến nói không thành lời. Trương Vĩnh quỳ gối ngoài cung Từ Ninh vừa khóc vừa dập đầu, dập tới trán tóe máu, thấy họ cuối cùng cx phát tiết xong cơn giận, không thể không lấy hết can đảm xin Thái Hậu và hoàng hậu đóng dấu. Lựa chọn gian nan nhất Nhân thế cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi. Trương Thái hậu và Hạ hoàng hậu thất thần nhìn nhau, đã có hoạn quan hai tay cầm ấn tỉ của hai người im lặng quỳ gối bên cạnh, hai người cắn chặt răng, cầm ấn tỉ của mình lên, hung hăng đóng lên sách vàng, sau khi đóng xong, Trương Thái hậu ném ấn tỉ đi, Ngẩng đầu nhìn về phía xà nhà trong điện, chợt thấy đầu óc quay cuồng, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu đen rồi ngã vật xuống đất. Hoạn quan và cung nữ trong Cung Từ Ninh sợ quá, vội vàng dẫn Thái y vào cung. Hoạn quan còn lại thì cầm sách vàng, cước bộ vội vàng tới thẳng điện Văn Hoa. Trong Điện Văn Hoa, Dương Đình Hòa dẫn đầu nội các Đại học sĩ, Đô Sát viện và tả hữu Đô ngự sử, Tông Lệnh Tông Nhân phủ, cùng với Lễ bộ thượng thư Mao Trừng thẩm duyệt ấn tỉ sai đúng rồi ký tên và quan hàm của mình ra mặt sau, sách vàng phát cho thông chính ti, cũng phái khoái mã tám trăm dặm tới An Lục Châu Hồ Quảng, mời Hưng Vương Chu Hậu Thông ngay lập tức khởi hành vào kinh thành, tiếp nhận hoàng vị. Chuyện Nghênh lập tân quân, cuối cùng cũng trần ai lạc định, chính thức được xác lập. Khoái mã của Thông chính ti còn chưa rời khỏi kinh sư, Đinh Thuận đã hớt hải xông vào tòa nhà làm việc của Tần Kham tại Bắc trấn phủ ti. " Công gia, đại sự không ổn rồi, đình nghị xong rồi, chúng thần quyết nghị nghênh lập An Lục Châu Hưng Vương Chu Hậu Thông làm tân quân. Thông chính ti đã phái khoái mã tám trăm dặm ra, mời Hưng Vương khởi hành vào kinh kế thừa đế vị!" Đinh Thuận mặt đỏ bừng, vẻ mặt hoảng loạn gầm lên. Tần Kham đang phê duyệt công văn, nghe vậy tay phải đột nhiên run lên, một giọt mực đen đặc nhỏ xuống công văn, nhanh chóng nhuộm dần rồi lan ra. " Công gia, hành động tiếp theo thế nào, xin Công gia mau mau định đoạt." Đinh Thuận giậm chân hét lên. Tần Kham mím chặt môi, ánh mắt như mũi kiếm nhìn chằm chằm công văn trước mặt, vẫn không nói một câu, thân hình run run thể hiện ra sự không bình tĩnh trong lòng hắn lúc này. " Công gia!" Đinh Thuận gấp đến độ quỳ xuống: "Mau nghĩ biện pháp đi!" Trong phòng yên lặng một lát, Tần Kham vẫn duy trì tư thế viết chữ, động tác khựng lại một lúc, rồi lại vân đạm phong khinh tiếp tục phê duyệt công văn, sau một thoáng bối rối ban đầu, hiện tại từng chữ vẫn viết rất vững, giống như lão tăng nhập định, không hề hoảng loạn. " Bệ hạ hôn mê bất tỉnh, phiên vương các nơi lòng người tư động, để yên lòng thần dân sĩ tử thiên hạ, đoạn tuyệt dã tâm không nên có của các phiên vương, nghênh lập tân quân là việc cần phải làm, nếu các vị đại nhân trong triều đã đưa ra quyết định, chúng ta chỉ cần chờ tân quân vào kinh, rồi tất cả như cũ là được, Đinh Thuận, ngươi gấp cái gì?" Tần Kham vừa viết chữ vừa thản nhiên nói. " Công gia, lão Đinh là vũ phu thô bỉ cũng thấy việc này không đơn thuần như vậy đâu, có câu vua nào triều thần nấy..." Nhanh chóng cắt đứt lời nói đại nghịch bất đạo tiếp theo của hắn: "Thiên tử vẫn là thiên tử, thần vẫn là thần, không có gì khác cả, Đinh Thuận, cái miệng thối của ngươi tốt nhất nên tìm cái cửa đi, bằng không ta sẽ tự mình phân phó người phía dưới giúp ngươi khâu miệng lại đấy." "Vâng vâng vâng..." Đinh Thuận cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, ngẩng đầu cẩn thận nhìn sắc mặt của Tần Kham, hỏi dò: "Công gia... thật sự không định làm gì à?" Tần Kham chậm rãi phê xong một bản công văn, tao nhã đặt bút lông Hồ Châu lên giá bút ngọc, sau khi hoạt động một chút cổ tay đã tê rần mới chậm rãi nói: "Lấy danh thiếp của ta, mời mấy vị đại nhân Dương Đình Hòa, Dương Nhất Thanh, Nghiêm Tung, Mưu Bân vào phủ một chuyến." "vâng." Nội viện hào trạch ở nội phố Thành đông. Đường Tử Hòa khoác nho sam Tần Kham thường mặc, bên trong chỉ mặc một cái yếm hồng, phong vận tràn ngập thành thục như ẩn như hiện dưới vạt áo dài đong đưa, ngay cả nha hoàn Hương Nhu ở bênh cạnh nhìn thấy cũng miệng khô lưỡi khô, mặt đỏ bừng quay đầu sang bên, không dám nhìn thêm. Đường Tử Hòa hồn nhiên không để ý lúc này mình gợi cảm tới cỡ nào, lại nhíu chặt mày, trầm giọng nói: "Đại thần Trong triều đã quyết ý nghênh lập tân quân à? Tin tức có thật không?" Hương Nhu gật gật đầu nói: "Tỳ nữ vừa đi trên đường, thấy quân sĩ của Ngũ thành binh mã ti đứng đầy, nghe nói ngay cả đoàn doanh cũng điều binh mã ba doanh vào thành giới bị, nhân mã Hán Vệ dầy đặc khắp nơi, cứ thấy người có hành tích khả nghi là không nói hai lời bắt vào ngục, khoái mã thông chính ti cung thỉnh Hưng Vương vào kinh đăng cơ đã ra khỏi thành, trong vài ba ngày nữa là An Lục Châu chắc có tin tức." Đường Tử Hòa ngây ra một lúc, lo lắng thở dài: "Các Phiên vương gấp quá, đại thần cũng nhanh quá, không cho ta thêm chút thời gian để chuẩn bị được à?" Trên khuôn mặt non nớt của HươngNhu cũng nổi lên vẻ buồn bã, đi theo bên cạnh Đường Tử Hòa tai nhe mắt thấy nhiều điều, nàng ta tất nhiên cũng không phải là tiểu bạch không hiểu gì về chính trị. " Phu nhân, tân quân nếu vào kinh đăng cơ, tiền đồ của lão gia... Tỳ nữ thường nghe trên phố phường kinh sư có người nói, lão gia nhà chúng ta quyền bính quá lớn, ngày sau nếu đổi người khác làm hoàng đế, hắn... Có thể dung nạp lão gia không?" Đường Tử Hòa càng nôn nóng, khoác áo dài đi đi lại lại trong vòng một lúc, hàm răng rít lên: "Hương Nhu, ngươi giờ cưỡi ngựa ra khỏi thành tới phủ Quốc Công gặp đại phu nhân, mời nàng ta tìm cớ rời nhà mấy ngày, tự mình xuất quan, thay lão gia đón Tổng đốc Liêu Đông Diệp Cận Tuyền. Còn nữa bảo Tháp Na cũng xuất quan theo, tới tái bắc tìm thủ lĩnh Hoa Đương của Đóa Nhan, quan nội có người muốn yếu hại nữ nhi của hắn, còn có vô tận lợi ích có thể kiếm, ta cũng muốn xem Hoa Đương có lựa chọn thế nào." Hương Nhu gật đầu, lập tức có chút do dự: "Nói Phu nhân... Người an bài như vậy, lão gia có biết không?" Đường Tử Hòa mắt phượng hàm sát, lúc này, nàng ta cuối cùng cũng khôi phục uy phong hiển hách của nữ nguyên soái năm đó từng quát tháo ba tỉnh bắc địa. " Lão gia thương tiếc bạn cũ, không thể cứng rắn, chủ của Tần gia, để ta làm thay hắn."