Chương 729: Liêu Đông mật sứ

CHƯƠNG 729: LIÊU ĐÔNG MẬT SỨ Trận chiến này có thể nói f cát bay đá chạy, thiên hôn địa ám, Sự kiện bác sát trên triều đường chưa bao giờ dừng, các đại thần ai nấy đều tính nóng như lửa, một lời không hợp là máy bay năm bước, từ năm đó Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Mã Thuận bị quan văn đánh chết, mà Đại Tông hoàng đế vì luật không phạt được số đông mà không trị tội, các quan văn tựa hồ đã thử được điểm mấu chốt của hoàng đế, hiển nhiên, trên đình đánh chết nịnh thần còn lâu mới chạm đến được điểm mấu chốt của hoàng đế, đã đánh người không bị tội, rảnh rỗi không luyện tí quyền cước kiếm thanh danh thì còn đợi cái gì nữa? Có điều loại chuyện đánh nhau này cũng phải xem đối tượng, đại thần chức quan càng cao thì càng phải giữ thể diện, ra tay quá nặng tất nhiên là khoái ý ân cừu, nhưng đánh tới đầu rơi máu chảy quần áo tả tơi thì không khỏi quá mức thất nghi, cho nên những năm gần đây trên triều đường đã rất ít phát sinh sự kiện bác sát quy mô lớn. Giống như hôm nay, nội các, ti lễ giám, Đô Sát viện đại lão các phương và thượng thư lục bộ đánh thành một đống, cảnh tượng hoành tráng như vậy đã mấy chục năm r chưa thấy qua. Đánh nhau đương nhiên cũng phải xem sĩ khí của hai bên, nhân số tham chiến cùng với trình độ sắc bén của lời nói trước khi hai bên đấu võ. Hôm nay tr điện Văn Hoa, ti lễ giám chỉ có Trương Vĩnh và Đới Nghĩa, những người còn lại đều là đại thần ngoại đình, cho nên Trương Vĩnh cho dù dũng mãnh phi thường thì cũng đánh không lại đại thần ngoại đình người đông thế mạnh, phẫn nộ đến mức tận cùng thế là lấy hết can đảm ác chiến với đám ng do Dương Đình Hòa cầm đầu, một đám già khắm ùa lên đánh cho Trương Vĩnh và Đới Nghĩa sắp mặt, chưa kể d thượng thư bộ nào đó chưa hết giận còn bỏ đá xuống giếng, ý chưa tận đá thêm mấy cái vào mông Trương Vĩnh đang hấp hối. Sau khi Thỏa mãn sự thô bạo được dấu dưới vẻ bề ngoài nhã nhặn, đám người tản ra, Trương Vĩnh nằm trên đất, miệng hộc máu, nội tướng Đại Minh quyền cao chức trọng lúc này lại giống như gian phu bị chồng nhà người ta tóm được, đám quan văn lúc này thật sự là định đánh chết hắn. Trương Vĩnh làm ti lễ giám chưởng ấn nhiều năm. Lúc này cũng rất kiên cường, một tiếng cũng không kêu, giống như con tôm cuộn mình trên mặt đất, sau khi hung hăng phun ra mấy ngụm máu loãng, ngược lại còn bật cười ha hả. " Các ngươi đánh chết Tạp gia thì có ích gì? Sự mất tích của Bệ hạ Bệ hạ rốt cuộc rốt cuộc có phải hay không có phải có liên quan tới Tạp gia hay không. Các ngươi từ sờ lương tâm mà hỏi đi, đều là trụ cột triều đường, đều là trọng khí của Đại Minh, các ngươi mắt mù chẳng lẽ tâm cũng mù à? Dương Đình Hòa, Tạp gia hỏi ngươi trước, ngươi chỉ cần vỗ ngực nói một câu bệ hạ mất tích là do Trương Vĩnh ta gây ra. Hơn trăm cân thịt này của Tạp gia sẽ giao cho ngươi, tới chết cũng không oán! Dương Đình Hòa, ngươi dám vỗ ngực nói không?" Sắc mặt Dương Đình Hòa lập tức xanh mét, lại không nói câu gì. Trương Vĩnh nói không sai, tuy rằng các loại chứng cớ đều nhắm về phía ti lễ giám, nhưng một chuyện rõ ràng nhất lại đang bày ra trước mặt bọn họ, nếu bệ hạ mất tích thật sự là Trương Vĩnh an bài. Hắn sao có thể ở lại chỗ này chờ mọi người tới đánh hắn? Vả lại việc bệ hạ mất tích làm một cách đầy sơ hở, người mang bệ hạ giấu đi hiển nhiên căn bản không nghĩ tới phải che đậy dấu vết, dùng cách nói dân gian thì đây là một cuộc mua bán, làm xong là đi, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trong triều đình. Chư vị quan văn Trong điện vừa đánh cho Trương Vĩnh một trận tơi bời ngơ ngác nhìn nhau, cả điện chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của mọi người, lại không có một ai mở miệng. Mọi người cũng không ngu, có lẽ trước khi động thủ đsanh Trương Vĩnh đã có người nghĩ thông suốt các vấn đề, chỉ là ngoại đình nội đình nhiều năm qua chất chứa quá nhiều mâu thuẫn, các quan văn có rất nhiều khó chịu cần phải phát tiết, hôm nay vừa hay có cái cớ này, thế là vô tư đánh cho Trương Vĩnh một trận tơi bời đã rồi tính tiếp, nguyên nhân Trương Vĩnh ăn đón chính là trả giá cho những mâu thuẫn tồn đọng bấy lâu nay. Trương Vĩnh thấy mọi người đều trong điện không nói gì, sau khi ho ra mấy ngụm đờm máu liền cười lạnh hắc hắc: "Bệ hạ mất tích, cũng là đại kiếp nạn của Trương Vĩnh ta, mọi người vì sao đánh ta, trong lòng nhau biết rõ, đợi Tạp gia qua được cái cửa chết ng này sẽ thanh toán ân oán với các vị, hiện tại mọi người chắc cũng đã minh bạch, việc này rõ ràng là nội khố tổng quản Cao Phượng một mình gây nên, hắn cũng là ti lễ giám tùy đường thái giám nếu mm lấy trộm ấn tín của Tạp gia cũng không phải khó, huống hồ Cao Phượng nắm nội khố, quân lương của tướng sĩ ngự mã giám đều do nội khố phát, thái giám chưởng ấn Miêu Quỳ xưa nay luôn nịnh bợ hắn, Cao Phượng lấy trộm hổ phù điều binh của Miêu Quỳ cũng không khó, đám cẩu quan các ngươi nếu mắt không mù chắc cũng hiểu những lời của Tạp gia là thật hay giả." Dương Đình Hòa quay đầu nhìn lướt qua chúng thần trong điện, phát hiện mọi người đều lộ vẻ thẹn thùng. Chuyện cũng không phức tạp, chịu khó suy nghĩ một chút là ra, chỉ có điều tuy rằng đánh nhầm ng, nhưng đánh rất sướng. Dương Đình Hòa cũng rất sướng, vừa r khi mới động thủ lão cũng tham chiến, tr hỗn loạn chắc đánh Trương Vĩnh được tám phát, thuận tiện còn sử ra một chiêu hầu tử móc đào rất hạ lưu, đáng tiếc Trương công công không có đào mà móc. Cố gắng nặn ra vẻ mặt nghiêm túc, chuyện vừa rồi đánh sai người tựa hồ hoàn toàn bị quên đi, Dương Đình Hòa không thèm nhìn Trương Vĩnh nằm bẹp như cho trên đất, nghiêm trang nói: "Lời nói của Trương công công rất có lý." "Đã có lý thì chuyện Tạp gia bị đánh tính thế nào?" Trương Vĩnh suy yếu chõ mồm vào. Dương Đình Hòa không nhìn hắn, tiếp tục nói: "Thủ phạm giấu bệ hạ xem ra hơn phân nửa là Cao Phượng, Cao Phượng dám bắt cóc quân thượng, thực sự là tội ác tày trời! Dưới mí mắt của ngàn vạn võ sĩ trị thủ Báo Phòng, bệ hạ không ngờ thất tung, thật sự là nỗi sỉ nhục của triều đường Đại Minh! Đại Minh lập quốc hơn trăm năm chưa bao giờ xuất hiện, không thể bảo vệ bệ hạ, cc thẹn với liệt tổ liệt tông." "chuyện Tạp gia bị đánh tính thế nào?" " Lúc này cách lúc bệ hạ mất tích đã ba canh giờ, Cao Phượng chắc chưa rời khỏi kinh sư, lão phu đề nghị triệu Ninh Quốc Công Tần Kham, Đông Hán Đới Nghĩa, cùng với Bảo Quốc công Chu Huy, quan Tổng binh của đoàn doanh và Thuận Thiên phủ, Ngũ thành binh mã ti vào điện Văn Hoa, phát động toàn bộ các tướng sĩ và quan võ trong kinh, lục soát toàn thành, cần phải tìm ra nơi hạ lạc của bệ hạ và Cao Phượng!" "Dương đại nhân, Đông Hán Đới Nghĩa đang nằm dưới chân ngài kia kìa, bị đánh vẫn chưa tỉnh" Có Quan văn rụt rè nhắc nhở. "Cứu tỉnh hắn, bảo hắn hạ lệnh cho Đông Hán xuất động." "Ê!" Trong tiếng dạ ran của mọi người, thanh âm suy yếu của Trương Vĩnh rất không đúng lúc. "chuyện tạp gia bị đánh tính sao đây?" Dương Đình Hòa vỗ vỗ tay nói: "Nếu đã nghị định xong, giờ chia nhau đi làm việc đi, mọi người giải tán." "chuyện Tạp gia bị đánh." "Giải tán." Bắc trấn phủ ti. "Bệ hạ mất tích á?" Tần Kham đứng bật dậy, bút mực rơi xuống tập văn thư trên bàn. Đinh Thuận nhìn Tần Kham sắc mặt tái nhợt, cẩn thận nói: "Nội các, ti lễ giám và lục bộ thượng thư vừa đánh một trận trong điện Văn Hoa điện Văn Hoa, đánh cho Trương công công không ra hình người, sau lại mới làm rõ việc này thì ra không có liên quan gì tới không có quan hệ gì với Trương Vĩnh, hơn phân nửa là do nội khố tổng quản Cao Phượng gây nên, Cao Phượng lấy trộm ấn tín của ti lễ giám, trộm hổ phù điều binh của ngự mã giám Miêu Quỳ, điều quân sĩ cấm cung trị thủ Báo Phòng rời đi, thừa cơ mang bệ hạ đang hôn mê ra khỏi Báo Phòng, chỉ không biết là giấu đi nơi nào." Tần Kham nắm chặt quyền đầu, răng nghiến ken két, lửa giận trong mắt trào giâng. " Cao Phượng Khá lắm, bất hiển sơn bất lộ thủy, dám làm ra đại sự đáng tru di cửu tộc! Ta thường ngày coi khinh hắn quá rồi." "Công gia, tình thế trong kinh càng lúc càng phức tạp, Hưng Vương chắc đang trên đường tới kinh sư, tân quân sắp đăng cơ, bệ hạ lại không biết sinh tử, Cao Phượng mạc danh kỳ diệu muốn làm ra một sự kiện như vậy, nội các và ti lễ giám gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, Cẩm Y vệ chúng ta..." Tần Kham nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cố gắng bình phục sự khiếp sợ và bi phẫn trong lòng, một lúc sau mới mở mắt, trong mắt khôi phục lại sự tỉnh táo. " Sau lưng Cao Phượng tất có kẻ sai khiến, truyền lệnh cho tất cả Cẩm Y vệ trong kinh xuất động toàn bộ, lục soát toàn thành, nhất định phải tìm được bệ hạ." "Vâng." Hai người vừa nói xong nói, Thường Phượng từ ngoài cửa đi vào, hạ thấp giọng nói: "Công gia, có khách tới chơi." "Người nào?" " Mật sứ của biên quân Liêu Đông Diệp Tổng đốc." Khóe mắt Tần Kham giật giật, nói: "Gọi hắn vào đây." Một nam tử trung niên ăn mặc như thương nhân đi vào trong phòng,, Đinh Thuận và Thường Phượng rất có nhãn lực ra ngoài đóng cửa lại, hai người đứng ở ngoài cửa cầm đao canh gác. Diện mạo của nam tử trung niên rất bình thường, sau khi Nhìn thấy Tần Kham, vẻ mặt hắn hơi có chút kích động, Tần Kham đang nghi hoặc thì thấy hắn bỗng nhiên quỳ xuống đất, cung kính dập đầu với Tần Kham, thấp giọng nói: "Mạt tướng tham tướng quân tiền tiêu Liêu Dương vệ biên quân Liêu Đông Tống Kiệt, bái kiến Tần Công Gia." Tần Kham lúc đầu bị đại lễ của Tống Kiệt khiến cho giật mình, sau khi nghe thấy hắn tự báo tên họ, Tần Kham nhíu mày suy nghĩ một lúc, tiếp theo thoải mái cười nói: "Thì ra là cố nhân, Tống Kiệt, mười năm không gặp, tất cả vẫn khỏe chứ?" Tống Kiệt nghe vậy càng kích động, khi ngẩng đầu nhìn về phía Tần Kham, trong mắt không ngờ đã ửng đỏ: "Công gia vẫn nhớ tiểu nhân à." Tần Kham cười nói: "Đương nhiên vẫn nhớ, mười hai năm trước, ta phụng chỉ tuần tra Liêu Đông, trên đường hồi kinh sau khi tru trừ Lý Cảo, cc bị năm ngàn kỵ binh Thát Đát vây khốn ở bờ sông Liêu, ngươi và ta đều là người may mắn còn tồn tại sống sót sau trận huyết chiến đó, về sau ngươi còn theo ta tới Thiên Tân tiễu trừ Bạch Liên giáo, trải qua khổ chiến, tìm được đường sống trong chỗ chết, chúng ta từng chung sinh tử, từng chung hoạn nạn, ta làm sao mà không nhớ ngươi?" Tống Kiệt kinh hỉ lại dập đầu với Tần Kham, nói: "Có thể được Công gia ghi nhớ tiện danh, là phúc phận cả đời của mạt tướng,." Tần Kham thở dài: "Bất kể là sông Liêu hay là Thiên Tân, may mà có các ngươi liều chết bảo vệ, ta mới giữ được chu toàn, ơn này Tần Kham ta suốt đời không dám quên, mười năm trước ta đưa các ngươi tới biên trấn Liêu Đông, không ngờ mười năm qua đi, hiện giờ ngươi đã là tham tướng, mấy năm nay các ngươi nhất định chịu khổ rất nhiều." Hốc mắt Tống Kiệt đỏ lên, gượng cười nói: "Mạt tướng không khổ, chiến không dưới trăm lần với Thát tử, trên người có thêm mấy lỗ thủng, mấy vết đao mà thôi, chỉ là mỗi lần uống rượu với các huynh đệ, luôn thiếu đi mấy người." Tần Kham thở dài, Tống Kiệt nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng hắn có thể cảm giác được sự chua xót và gian nan ẩn giấu phía sau khuôn mặt tươi cười đó, cùng với sự thống khổ và tra tấn phải chạy quanh rìa sinh tử.