Chương 732: 3 lần mời 3 lần chối

CHƯƠNG 732: 3 LẦN MỜI 3 LẦN CHỐI Một thằng nhóc mới gần mười hai tuổi, đối thoại với lão thần bốn triều lại rất chặt chẽ, đối đáp trôi chảy, tất cả đại thần ở hai bên quan đạo trong lòng sinh ra cảm giác quỷ dị. Đứa nhỏ này... Quả thực là yêu nghiệt. Nghĩ lại hoàng đế Chính Đức của chúng ta lúc mười hai tuổi chỉ biết gây chuyện, không phải chơi pháo hoa đốt thiên điện đông cung thì chính là ném pháo dọa Đại học sĩ đương triều trong điện Văn Hoa, so sánh với Hưng Vương điện hạ trước mắt này, Chu Hậu Chiếu quả thật còn chẳng bằng cặn bẽ. Chỉ từ biểu hiện mà nói, Tần Kham trong đám người lúc này cũng kìm lòng không đậu m cảm thấy đỏ mặt thay Chu Hậu Chiếu, đường huynh đệ cận huyết thống, nhìn xem Vương gia người ta kìa, rồi nhìn lại bản thân ngươi đi Trong đầu thoáng hiện các loại ý tưởng, các loại cảm khái, chính giữa quan đạo, Chu Hậu Thông lại bắt đầu ra chiêu. Chậm rãi nhìn triều thần chung quanh, Chu Hậu Thông thở dài: "Bệ hạ vẫn còn tại vị, các ngươi lại nghênh lập bổn vương làm vua, chư vị đây là ép bổn vương vào chỗ bất trung bất nghĩa, bảo bản vương làm sao mà đáp ứng? Thôi, Người đâu, đỡ bổn vương lên xe, về Hồ Quảng An Lục Châu." Dương Đình Hòa quýnh lên, thật lòng mà nói trước mắt Chu Hậu Chiếu đang mất tích, quốc triều vô chủ, cho dù Chu Hậu Chiếu không mất tích, nằm ở trên giường cũng nguy trong sớm tối, Thái y cũng đã nói rằng không sống quá được mười ngày, nghênh lập tân quân đã là việc tất nhiên, mà người thừa kế hợp pháp duy nhất cho ngôi vị hoàng đế lại là Chu Hậu Thông, hiện tại người đã tới ngoài thành kinh sư, sao có thể để hắn đi đi? Dương Đình Hòa bước ra một bước, cản trước mặt Chu Hậu Thông, khom người nói: "Hưng Vương điện hạ xin dừng bước, bệ hạ bệnh tình nguy kịch, cũng không có con nối dòng, điện hạ là nhân tuyển thừa kế tốt nhất sau khi các chúng thần và Tông Nhân phủ hợp nghị, vì kế thiên thu muôn đời của xã tắc Đại Minh, vì kế cường thịnh vạn của giang sơn Chu gia. Lão thần thay văn võ cả triều cung thỉnh điện hạ ở lại kinh, đợi ngày sau kế vị hoàng đế, quân lâm thiên hạ." Nói xong các đại thần hai bên đường toàn bộ quỳ xuống, đồng thanh nói: "Chúng thần cung thỉnh điện hạ lên đế vị." " Bệ hạ vẫn không rõ nơi hạ lạc, bổn vương sao có thể làm ra chuyện đại nghịch như vậy, các ngươi đừng có hại ta, mau mau tránh ra, bổn vương phải về phiên địa." "Điện hạ không thể về phiên địa, quốc triều vô chủ, thiên hạ bất an. Xin điện hạ ở lại kinh." Chu Hậu Thông giậm chân: "Các ngươi đây là đang hại bổn vương! Ngày sau bệ hạ nếu trở về, thấy ngôi vị hoàng đế đã do bổn vương ngồi thay, bệ hạ giận dữ. Bổn vương và Hưng Vương nhất mạch tất có họa diệt tộc." Dương Đình Hòa nghĩ tới chẩn đoán của Thái y và Đường Tử Hòa đối với bệnh tình của Chu Hậu Chiếu, cắn răng nói: "Không biết điện hạ điện hạ đã đọc sách sử bản triều chưa?" "Bổn vương bốn tuổi học vỡ lòng, mười tuổi đã đọc một lượt sách sử cổ kim, hiện giờ đang nghiên tập kinh thánh hiền." "Đã đọc một lượt sách sử, chắc điện hạ biết sau thổ mộc chi biến, hoàng đế Đại Tông dăng cơ, sau này Ngoã Lạt thả Anh Tông về kinh, khi đó có Lại bộ thượng thư Vương Trực thượng sớ lên Đại Tông, sớ viết: ' Bệ hạ thiên vị đã định, thái thượng hoàng không lo liệu việc thiên hạ, đức tin của bệ hạ đã thành việc trọng đại cổ kim', hôm nay lão thần cũng muốn lặp lại những lời này với điện hạ, không biết điện hạ có hoài nghi gì không?" Chu Hậu Thông nghe vậy hai mắt trợn lên, bản thân có là yêu nghiệt đến mấy thì hắn dù sao cũng chỉ là đứa bé mười hai tuổi, luận về thành phủ thì chung quy vẫn còn kém lão hồ li trên triều đường một bậc, nghe thấy câu cam đoan này của Dương Đình Hòa, Chu Hậu Thông cuối cùng không bình tĩnh được nữa, trong mắt hiện ra dục vọng nồng đậm đối với quyề lực. Những lời này của Dương Đình Hòa là có ý gì? ? Ý tứ rất đơn giản, ngươi an tâm làm hoàng đế của ngươi, cho dù tương lai Chính Đức hoàng đế bình yên vô sự trở về, chúng ta vẫn tôn ngươi làm hoàng đế, Chính Đức à, thôi thì coi như là thái thượng hoàng không để ý tới chính sự không nắm quân chính đi, ngươi thường ngày cứ giả vờ sùng bái hắn, kính trọng hắn, mọi người ngoài mặt vẫn vui vẻ là được rồi. Đương nhiên, lúc ấy Lại bộ thượng thư Vương Trực thượng sớ nói trúng tâm tư không muốn đón Anh Tông về kinh của Đại Tông, thế cho nên về sau hoàng đế Đại Tông lòng dạ hẹp hòi hận không thể giết chết sự thực Vương Trực này, Dương Đình Hòa rất sáng suốt bỏ qua không đề cập tới, mà Chu Hậu Thông không biết là tuổi nhỏ cố ý làm bộ như không hiểu, hay là bỏ qua đoạn lịch sử về sau, lập tức vui vẻ không thôi. Dương Đình Hòa vừa dứt lời, Chu Hậu Thông ngây ngốc đứng yên tại chỗ, vẻ mặt do dự, thật lâu sau, giậm chân một cái thật mạnh, giống như hạ quyết tâm, nói: "Không được, bệ hạ mất tích, chúng ta ta cứ an tâm chờ bệ hạ trở về mới là đạo của kẻ bề tôi, bổn vương sao dám..." Chúng thần khom người cắt ngang lời hắn: "Cung thỉnh Hưng Vương điện hạ tức hoàng đế vị." "Không thể..." "Cung thỉnh Hưng Vương điện hạ tức hoàng đế vị." "Bệ hạ vẫn không biết sinh tử, bổn vương sao có thể làm ra chuyện thế này." "Cung thỉnh Hưng Vương điện hạ tức hoàng đế vị." Bụi đất bay lên trên quan đạo ngoài thành, Chu Hậu Thông và quần thần trình diễn ba mời ba chối đầy sinh động, cuối cùng Chu Hậu Thông vẻ mặt bất đắc dĩ, ngửa mặt lên trời thở dài: "Thôi, bổn vương vốn không muốn làm, tất cả đều là các ngươi bắt buộc, ngày sau bệ hạ hỏi tội, xin chư vị cầu tình cho bổn vương, giữ lại tính mạng cho ta." Lần này triều thần ra nghênh đón, Đinh Thuận cũng may mắn có mắt, lúc này đứng sau lưng Tần Kham không yên lòng hết nhìn đông tới nhìn tây, trong lơ đãng nhìn thấy sắc mặt Tần Kham bất thiện, thế là tiến lên nhỏ giọng hỏi: "Công gia, làm sao vậy?" Tần Kham lạnh lùng nói: "Ta mm về nhà đánh Tần Khang một trận." Đinh Thuận ngạc nhiên: "Tiểu công gia lại làm gì sai à?" "Không làm gì cả, nhưng ta cứmuốn đánh hắn, cha đánh con vốn là thiên kinh địa nghĩa." Đinh Thuận: "..." Hiển nhiên, Tần Kham là người cha không giảng đạo lý nhất mà hắn từng gặp trên cuộc đời này. Bĩu môi với Chu Hậu Thông đứng cách đó không xa, Tần Kham hạ giọng nói: "Nghĩ lại về sau Khang nhi có cái đức hạnh như tên này, khi đó ta đã tuổi già sức yếu, đánh cũng đánh không lại nó, không nhân lúc này còn khỏe mà đánh nó mấy trận thì tương lai chẳng phải mà mất cơ hội à?" Đinh Thuận há to miệng: "..." Mắt liếc Đinh Thuận, Tần Kham rất không có hảo ý hỏi: "Trưởng tử nhà ngươi trừ thích cưa gái, thỉnh thoảng đập mấy tửu lâu, khi tâm tình tốt thì đi cướp mấy món đồ ra, chỗ khác chắc tốt chứ?" Đinh Thuận vẻ mặt như bị tên bắn trúng, thống khổ không chịu nổi nói: "Công gia đừng nói nữa, chốc nữa ta cũng về nhà đánh nhi tử." "Tốt, chờ bọn họ diễn chán về nhà rồi, chúng ta cũng về đánh nhi tử, ai đánh của người nấy." Khi Hai người đang nói chuyện, Chu Hậu Thông cũng làm trò đủ rồi, có được đáp án mà mình muốn, Chu Hậu Thông tâm tình tốt hơn hẳn, trong tiếng thúc giục của Dương Đình Hòa và các đại thần, Chu Hậu Thông bước tới cửa thành. Đi được hai bước, Chu Hậu Thông bỗng nhiên dừng chân, nghiêng người nhìn Tần Kham đứng yên im lặng bên cạnh, thấy tướng mạo dáng vẻ của Tần Kham, và một thân áo mãng bào màu vàng đậm, Chu Hậu Thông mắt híp lại, tựa hồ nhận ra hắn là ai. "Vị huân quý này dáng vẻ bất phàm, chẳng lẽ chính là Ninh Quốc Công nổi tiếng thiên hạ?" Chu Hậu Thông đi đến trước mặt Tần Kham hỏi. Tần Kham chắp tay, mỉm cười nói: "Thần chính là Tần Kham." "Từ Hoằng Trị đến Chính Đức, Đại Minh từ từ phục hưng, đây đều là công của Ninh Quốc Công, xin nhận một lễ của Hậu Thông."