Chương 734: Gia ơn tặng công

CHƯƠNG 734: GIA ƠN TẶNG CÔNG Tiền Ninh và Giang Bân từ bản chất mà nói đều là cùng một loại người, bọn họ đều là dạng không cam chịu tịch mịch, lại càng không muốn ở dưới người ta. Trong chuyện Chu Hậu Chiếu chọn phi, Tiền Ninh theo sự phân phó của Tần Kham, lừa Giang Bân một vố, Giang Bân bị lừa rất thảm, Chu Hậu Chiếu cho dù biết chuyện chọn phi không có liên quan gì tới hắn, nhưng Giang Bân chung quy vẫn bị liên lụy vào trong vụ án này, bất tri bất giác, Chu Hậu Chiếu dần dần chẳng quan tâm tới hắn nữa, ném cho hắn một cái hàm "Võ nghị tướng quân" chẳng đau chẳng ngứa, cũng không phái cho chức ti gì, về sau dần dần mà ngay cả số lần triệu kiến hắn cũng ít đi, đáng thương cho Giang Bân ngàn dặm xa xôi từ Tuyên phủ được Chu Hậu Chiếu dẫn về kinh sư, vốn cho rằng sẽ được trọng dụng, kết quả lại mãi cứ phải ở trong khách điếm kinh sư, đương kim hoàng đế giống như một con mèo chơi với cuộn len vậy, hoàn toàn đúng chẳng quan tâm gì tới hắn. Loại thái độ vô phụ trách nhiệm này của Chu Hậu Chiếu làm Giang Bân rất bất mãn, nhưng mà Chu Hậu Chiếu là hoàng đế, Giang Bân nếu bất mãn thì cũng chỉ có thể chôn oán khí ở trong lòng, một chữ cũng không dám nói ra ngoài, trời thương, tên hôn quân Chu Hậu Chiếu sau khi đuối nước thì lại mất tích, tân quân sắp đăng cơ, nếu không nhân cơ hội này lưu lại ấn tượng tốt cho tân quân, đời này há có thể có cơ hội thăng chức? Về phần Tiền Ninh, sau sự kiện chọn phi Tần Kham quả nhiên không nuốt lời, điều nhiệm hắn làm trấn phủ sứ. Nhưng Tiền đại nhân tâm cao hơn trời, chỉ là một ngũ phẩm trấn phủ sứ thì tất nhiên không thỏa mãn được dã tâm của hắn, từ Cẩm Y vệ Thiên hộ lên tới trấn phủ sứ, Tiền Ninh nhịn suốt mười năm, cứ theo tiến độ này, nếu lại từ trấn phủ sứ lên tới Đô Chỉ Huy thiêm sự, thậm chí là đồng tri, chẳng phải là sẽ phí mất hai mươi ba mươi năm sao? Huống chi Tiền Ninh cũng không ngu, mười năm qua hắn đã từ từ nhìn rõ một sự thật rất chán nản, lão đại Cẩm Y vệ, Ninh Quốc Công Tần Kham không thích hắn. Lão đại không thích, quả thực so với bị lão bà cắm sừng thì còn thảm hại hơn, lão bà có thể thay mới, còn lão đại có thay hay không thì không phải do hắn, Tiền Ninh cảm thấy lòng cầu tiến hừng hực của mình giống như khí quan nào đó của thái giám trong cung bị cắt xuốn. Tiền Ninh sống u oán như đã là quả phụ lại chết con nhiều ngày, khi đang tuyệt vọng bất lực thì lại nghe được tin tức Chu Hậu Chiếu đuối nước mất tích, lúc này tâm tình của Tiền Ninh cũng như Giang Bân, tràn ngập sự vui sướng đại nghịch bất đạo. Hắn và Giang Bân đều cảm nhận được, cơ hội của mình lại tới rồi. Chu Hậu Thông sau khi vào cung tạm cư, nội các, Đô Sát viện, Ti lễ giám và lục bộ lại khởi xướng đình nghị. Lần đình nghị này mời cả Khâm thiên giám giám chính Mạc Đạo Duy, Mạc giám chính lật hoàng lịch, đối chiếu tinh tượng bấm trái tính phải, cuối cùng chọn trúng ngày hoàng đạo. Ngày mười tám tháng chín năm Chính Đức thứ mười bốn là đại điển đăng cơ, Hưng Vương Chu Hậu Thông kết thừa hoàng vị, Quân lâm thiên hạ. Tần Kham càng lúc càng trầm mặc, Chu Hậu Thông đăng cơ là kết quả đã xác định sau khi triều thần thương nghị, hắn không thể ngăn cản. Nước không thể không có vua, lòng người lung lay, Chu Hậu Thông đăng cơ là thế ắt phải làm, cho dù trong lòng ngày đêm bận lòng về sinh tử của Chu Hậu Chiếu, nhưng Chu Hậu Thông đăng cơ Tần Kham không làm được gì. Đại điển Đăng cơ làm rất vội vàng, quân chủ tiền nhiệm mất tích, quân chủ tân nhiệm lên ngôi, đối với triều thần mà nói vốn là một chuyện bất đắc dĩ nhưng vô cùng khẩn cấp, việc gấp thì phải tòng quyền, rất nhiều nghi thức phải có theo lễ chế trên đại điển cũng bị bỏ qua. Bộ phận nghi thức được lược bỏ sau khi Lễ bộ nghị định được báo cho Chu Hậu Thông, vốn tưởng rằng vị tân nhiệm quân chủ khó chơi này sẽ giận dữ, lại dở quẻ đòi rời kinh về An Lục Châu, ai ngờ Chu Hậu Thông không hề có dấu hiệu tức giận, ngược lại rất thông cảm và phối hợp đáp ứng. Dương Đình Hòa nghĩ lại thì không khỏi cười khổ. Nhìn thì không quan tâm tới hoàng vị, nhưng trên thực tế thì trong lòng vẫn rất khát vọng, hiện giờ Chính Đức hoàng đế mất tích, nói không chừng hôm nào đó lại vui vẻ xuất hiện trước mặt các đại thần, khi đó Chu Hậu Thông đứng đâu? Chứng thực danh phận, gạo nấu thành cơm mới là quan trọng nhất, danh chính thì ngôn thuận, về phần việc nhỏ như lược bỏ một bộ phận nghi thức, đem so sánh thì có quan trọng không? Nghĩ thông suốt những điều này, trong đầu Dương Đình Hòa lại nổi lên một suy nghĩ, đứa nhỏ này.. Quả thực chỉ mới mười hai tuổi sao? Đại điển Đăng cơ rất thuận lợi, không có gió cũng không có sóng. Thủ phụ Dương Đình Hòa ở trước mặt triều thần chính thức tuyên cáo sau khi Chính Đức hoàng đế đuối nước hôn mê thì không rõ tung tích, song nước không thể một ngày không có vua, Chính Đức chưa chết, theo lễ chế thì sẽ từ hậu tự của Hiến Tông hoàng đế chọn một người làm vua, lên đại bảo hoàng đế. Một bản chiếu thư Truyền ngôi do nội các và Lễ bộ cùng thảo được đọc trong kim điện, bởi vì không biết rõ sinh tử của Chính Đức, quần thần không tiện phong thụy hào cho Chu Hậu Chiếu, thế là tôn hắn làm thái thượng hoàng, còn Chu Hậu Thông sẽ là hoàng đế Đại Minh tân nhiệm, đổi niên hiệu là "Gia Tĩnh", sang năm sau sẽ đổi thành Gia Tĩnh nguyên niên, đồng thời mẹ đẻ của Chu Hậu Chiếu, Trương Thái hậu được tôn làm Thái hoàng Thái hậu. Tiếp theo chính là gia ân cho bách quan, quá trình này cũng không có gì bất ngờ, cựu thần trong triều đều được gia phong hàm hiệu hoặc ban thưởng hoàng kim tơ lụa, Tần Kham là huân quý, không thể thăng được nữa, Chu Hậu Thông cũng rất khách khí, phong cho hắn làm Quang Lộc đại phu, đặc tiến Tả trụ quốc, cũng ban thưởng hoàng kim ngàn lượng hoàng kim ngàn lượng, ngàn thớt lụa trắng, trong tất cả bách quan được gia ân, Tần Kham được phong thưởng nhiều nhất, hành động này cũng dẫn tới ánh mắt hoặc khinh bỉ hoặc đố kị của vô số đại thần. Từ Hoằng Trị đến Chính Đức, được hai đời đế vương trọng dụng, thánh quyến chi long cả triều không có gì phải bàn cãi, ai ngờ đến triều Gia Tĩnh vẫn phong quang như vậy, thêm huân hiệu, ban thưởng vàng bạc, lễ ngộ quốc sĩ chân chính, phong thưởng nhiều, các đời hiếm thấy. Đại bộ phận người thì hâm mộ và ghen tị, chỉ có số ít người trong kim điện lòng bỗng trầm xuống. Long ân trọng thưởng quá saau, chưa chắc đã là chuyện tốt, đỡ lên càng cao thì rơi xuống càng nặng, so sánh với tính tình tùy tiện không có tâm cơ của hoàng đế Chính Đức, vị tân quân này thật sự là thiên uy khó dò, thánh tâm vô thường. Đại điển Đăng cơ kết thúc thuận lợi, nếu nói có gì bất ngờ thì là trong thánh chỉ gia ân lại mạc danh kỳ diệu có thêm hai người, một là nguyên Cẩm Y vệ trấn phủ sứ Tiền Ninh được thăng nhiệm là Cẩm Y vệ Bắc trấn phủ ti chỉ huy đồng tri, Chiêu Dũng tướng quân, hai là nguyên Tuyên phủ du kích tướng quân Giang Bân, thăng nhiệm làm kinh sư Tam thiên doanh Đô Đốc, Chiêu Nghị tướng quân. Hai việc bổ nhiệm này thật sự khiến văn võ bá quan ngạc nhiên hồi lâu, ánh mắt của rất nhiều người bất giác ném về phía Ninh Quốc Công Tần Kham. Tần Kham đứng trong hàng, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, sát khí trong mắt bắn ra. Giang Bân thì không nói, mình áp chế Tiền Ninh mười năm, chỉ có mấy ngày này vì chuyện Chu Hậu Chiếu đuối nước mất tích, tân quân lên ngôi nên bận rộn, thả lỏng cảnh giác đối với Tiền Ninh, kết quả vẫn để hắn nắm được cơ hội, ôm chân tân quân. Khi giao ân cho bách quan kết thúc Dương Đình Hòa tuyên chỉ mắt nhìn thánh chỉ, ngữ khí khựng lại, nhìn lướt qua Tần Kham đứng yên trong đám người, ánh mắt rất phức tạp. "... Ninh Quốc Công Tần Kham từ Chính Đức nguyên niên tới năm Chính Đức thứ mười bốn đảm nhiệm Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, phụng chỉ tuần Liêu Đông, bình Ninh vương, tiêu diệt Bạch Liên, Cẩm Y vệ dưới trướng vì xã tắc lập rất nhiều công, trung nghĩa vô cùng, giờ thăng nhiệm làm kinh vệ Chỉ huy sứ."