Chương 741: Cửa cung kinh biến (1)

CHƯƠNG 741: CỬA CUNG KINH BIẾN (1) Hơn bốn trăm đại thần quỳ gián trước cửa Thừa Thiên. Đây là một lần va chạm trực tiếp giữa hoàng quyền và thần quyền, hai bên đối chọi gay gắt, không hề có thỏa hiệp. Trước cửa Thừa Thiên tiếng khóc vang trời, đại thần dùng đầu đập vào cửa tốp này nối tiếp tốp kia, các bách tính vây xem thì ba tầng trong ba tầng ngoài, mọi người lần đầu tiên nhận thức được sự Thần Thánh của hai chữ "Lễ nhạc", vì hai chữ này, có người không tiếc dùng sinh mệnh và máu tươi để bảo vệ nó. Chu Hậu Thông ở cung Càn Thanh quýnh đến độ đi đi lại lại, thái giám được phái ra đi khuyên bảo người này nối tiếp người kia, nhưng các đại thần căn bản không quan tâm, trừ Chu Hậu Thông chủ động hạ chiếu đổi cha ra thì việc này không thể thương lượng, không đáp ứng thì mọi người sẽ đồng loạt chết trước cửa cung, ngươi đổi một nhóm người khác làm đại thần đi. Bất kỳ ai cũng nhìn ra được, đây là uy hiếp. Nhưng loại uy hiếp này là đường đường chính chính, cho dù Chu Hậu Thông đọc hết vạn cuốn kinh sử tử tập cổ kim rồi tranh biện với các đại thần thì cũng không có kết quả, bởi vì hắn không chiếm được đạo lý, tùy tiện một đại thần chỉ cần nhảy ra giở sách thánh hiền, cho hắn xem từng điều một, chỗ này hợp lý, chỗ kia hợp lý, à, chỗ này nên vỗ tay khen này.... Các thái giám đi Khuyên bảo ai nấy mặt xám mày tro trở về, rất hiển nhiên, trái với sự khuyên bảo rực rỡ như hoa sen, các đại thần có hứng thú với tự ngược đập đầu vào cửa hơn. Chu Hậu Thông lo quá, hắn chưa bao giờ trải qua tình cảnh này, chỉ nghe nói đến kinh thành làm hoàng đế, quyền lực và địa vị hơn xa ở vương phủ trước kia, nhưng ai biết được vừa đăng cơ đã gặp phải loại chuyện này, không đáp ứng thì các đại thần thật sự sẽ chết trước mặt hắn, thanh danh hôn quân của Chu Hậu Thông hắn xem như truyền khắp thiên hạ, đáp ứng thì tôn nghiêm của mình và cha mẹ sinh ở đâu? Vả lại lần này thỏa hiệp với đại thần, để các đại thần thăm dò được điểm mấu chốt của hắn, về sau gặp phải chuyện gì chẳng phải sẽ càng trầm trọng hơn hà. hắn làm hoàng đế còn có ý tứ gì? Lúc Chu Hậu Thông ở cung Càn Thanh do dự trù trừ tiến thối lưỡng nan, trước cửa Thừa Thiên lại xảy ra kinh biến. Trên quảng trường cửa Thừa Thiên Tiếng khóc vang trời, Dương Đình Hòa có chút bất đắc dĩ cùng bách quan quỳ thỉnh nguyện, từ trong tâm mà nói, Dương Đình Hòa thật sự không muốn dùng phương thức này để uy hiếp hoàng đế hòng đạt được mục đích, bất luận mục đích cao thượng chính nghĩa thế nào, một khi dùng thủ đoạn áp chế, cả sự việc sẽ lộ ra có chút kém cỏi, nhưng mà bất đắc dĩ là, chuyện hôm nay là nhi tử bảo bối Dương Thận của hắn kích động ra. Dương Thận trước khi làm chuyện này căn bản không thương nghị với hắn. Trên triều đường hôm nay ngay cả hắn cũng bị biến thành trở tay không kịp, còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì một đám các đại thần máu nóng dồn lên đầu đã đi theo Dương Thận ra khỏi cung rồi. Dưới Tình cảm quần chúng phẫn nộ, Dương Đình Hòa là thủ phụ nội các Đại học sĩ. Đành phải vui vẻ làm theo. Khi đại bộ phận người trong một việc tự nhận là chính nghĩa, bộ phận nhỏ Còn lại cho dù trong lòng không đồng ý, cũng không thể không bị dân ý cường đại bắt cóc, đối với các đại thần mà nói, Thanh danh còn quan trọng hơn sinh mệnh. Dương Đình Hòa lạnh lùng nhìn từng đám đại thần đập đầu vào cửa cung, đập tới máu tươi đầm đìa thậm chí ngất đi, hắn vẫn cúi đầu không nói gì, trong đầu lại bất giác hiện lên khuôn mặt nho nhã của Tần Kham. Triều đường mấy ngày liên tiếp phát sinh nhiều đại sự như vậy, Tần Công Gia không ngờ chẳng quan tâm, giống như đang ẩn cư vậy, ngay cả tân hoàng minh thăng ám hàng, rõ ràng bước tiếp theo sẽ bắt đầu đối phó hắn, hắn vẫn không có bất kỳ hành động gì để ứng đối, hắn... Rốt cuộc đang nghĩ gì? với tính tình của hắn mà nói, chắc không phải là người giỏi nén giận như vậy. Lúc đang nghi hoặc thì Lại bộ thượng thư Dương Nhất Thanh quỳ ở bên cạnh ghé tới. " Giới Phu, cứ thế này chung quy không phải là biện pháp, cho dù hôm nay bức bách bệ hạ phải thỏa hiệp, nhưng sau này khoảng cách giữa quân thần sẽ càng lúc càng xa, thậm chí là cừu thị lẫn nhau, bất lợi cho quốc gia." Dương Đình Hòa sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Lão phu sao không biết hành động này là quá mức càn rỡ, đáng giận tên nghiệt tử đó của ta chưa thương nghị với lão phu đã kích động quần thần, gây ra cục diện thế này, nếu bệ hạ không chịu thỏa hiệp, hôm nay kết thúc thế nào đây?" Dương Nhất Thanh thở dài: "Bệ hạ không đáp ứng lễ nghị chỉ là thứ yếu, nếu chúng ta chọc cho long nhan giận dữ, hôm nay trước cửa Thừa Thiên e là phải máu chảy thành sông." Dương Đình Hòa cả kinh: "Bệ hạ sẽ không tàn bạo như vậy chứ?" "Vị tân quân này chỉ mới mười hai tuổi, nghe nói khi ở phủ Hưng Vương An Lục Châu nổi danh là hiền thế tử, đọc hết thi thư, thông hiểu sử sự, mới mười tuổi đã bắt đầu đọc sách luận kinh nghĩa, đọc sách rất lợi hại, nhưng đọc sách lợi hại thì có liên quan tới tàn bạo hay không à? Bạo quân trong lịch sử vừa thích đọc sách vừa thích giết người còn ít ư? Vẻ mặt Dương Đình Hòa dần dần thả lỏng, cười cười lắc đầu: "Ứng Ninh huynh, ngươi lo nhiều quá rồi, hôm nay trước cửa cung tụ tập hơn bốn trăm quan văn trên tứ phẩm của kinh sư, lão phu không tin bệ hạ dám đồng thời hạ độc thủ với hơn bốn trăm người này, giết chúng ta rồi giang sơn to như vậy sẽ do ai trị vì? Hắn không sợ sĩ tử thiên hạ bất mãn với hoàng thất thiên gia à? Thanh danh Hành hạ sĩ phu đến chết lan truyền ra ngoài, hắn sau này sao làm hoàng đế được?" Dương Nhất Thanh cười khổ nói: "Chỉ mong là lão phu quá lo." Vừa dứt lời, ba phía đông tây bắc quảng trường bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. Dương Nhất Thanh và Dương Đình Hòa đồng thời ngẩn người, đứng dậy quay đầu nhìn ra ngoài thì thấy hơn một trăm quân sĩ đầu đội mũ nỉ cắm lông chim, mặc phục sức màu đỏ sậm tay cầm thủy hỏa côn, từ ba phía dần dần tụ lại trước cửa cung, trong giây lát đã bao vây hơn bốn trăm đại thần đang gào khóc. Các đại thần đang gào khóc rất vong tình nghe thấy tiếng bước chân thì ngây ra, quay đầu nhìn lại thì phát hiện mình đã bị người ta bao vây, hơn nữa rất có tư thế đóng cửa đánh chó, tất cả đại thần không khỏi giận tím mặt. Tiểu hoạn quan và đại hán tướng quân Trị thủ cửa cung cũng ngây ra, sau khi ngơ ngác nhìn nhau, phát hiện đám người này ai nấy đều lạ mặt, vừa không giống Hán Vệ sở thuộc, cũng không giống vệ sĩ cấm cung, nhìn phục sức của bọn họ thì như là tướng sĩ Tam thiên doanh. Một hoạn quan đứng trước cửa cung khóe mắt giật giật, vẻ mặt lập tức như bừng tỉnh. Tam thiên doanh, Đô Đốc Tam thiên doanh bệ hạ vừa phong không phải chính là Giang Bân hiện giờ rất được thánh quyến hay sao? Những người này nếu là sở thuộc của Giang Bân, xem ra bệ hạ đã hạ ý chỉ mới, định hạ sát thủ với đám đại thần vô pháp vô thiên này. Cẩn thận suy nghĩ một lát, hoạn quan lại cảm thấy chuyện này không thích hợp lắm, ngay cả hoạn quan như hắn cũng minh bạch lúc này hạ sát thủ với hơn bốn trăm đại thần này sẽ có hậu quả thế nào, bệ hạ anh minh cơ trí. Sao có thể không biết? Chuyện này khá là kỳ quái. Hoạn quan đang kinh nghi thì thấy các tướng sĩ đã bao vây các đại thần, một bách hộ lạ mặt cầm đầu quát to: "Phụng thánh dụ, các thần công tụ tây gây chuyện mau mau giải tán về phủ, cửa cung chính là cấm địa của hoàng gia, không cho phép tụ tập ầm ĩ, ai làm trái sẽ trượng tễ." Dương Thận Đi đầu giận dữ, đứng lên nói: "Các ngươi là ai? Chúng ta vì dân thỉnh mệnh, xin thiên tử làm theo lễ chế tổ tông, không làm o nhục thánh danh, không được hổ thẹn với thiên gia. Chúng ta làm sai cái gì? Bệ hạ cớ sao lại đối đãi với các thần công trung trực như vậy?" Bách hộ cười lạnh: "Mạt tướng chỉ là vũ phu, quốc gia đại sự đại nhân nói mạt tướng không hiểu tí gì, mạt tướng chỉ phụng thánh dụ, trong thời gian nửa nén hương nếu không giải tán. Các vị đại nhân chớ trách mạt tướng đắc tội!" Chúng thần đều kinh sự, Tiếng quát mắng lập tức liên tiếp vang lên. Ai nấy đỏ mặt tía tai, không ít người trong mắt tỏa ra quang mang hưng phấn, đây chính là cơ hội nổi danh lập vạn ngàn năm có một. Nếu thật sự bị đám đại binh ngu ngốc này gõ cho mấy gậy, tương lai nói ra sẽ vinh quang cỡ nào? Làm quan nếu không ăn mấy đình trượng thì chẳng phải là làm vô ích sao? Tất cả đại thần công tâm tư tâm ai nấy đều đang tính toán, ngoài miệng thì lại càng không buông tha người. Quan văn Đại Minh tính tình luôn nóng nảy, vô lý thì cũng phải quấy rối đã, huống chi hôm nay mọi người tự cảm thấy chiếm đạo lý, càng phải làm nghiêm trọng hơn, tốt nhất kích cho đám tướng sĩ này động thủ đánh bọn họ, về sau mang theo thương tích đầy người hả hê đi rao rêu khắp nơi, thế là các chúng thần vừa chửi vừa xắn tay áo, các tướng sĩ chưa có động tác thì các đại thần đã chủ động động thủ xô đẩy. Trong đám người đang va chạm ầm ĩ, chỉ có Dương Nhất Thanh và Dương Đình Hòa là vẻ mặt ngưng trọng nhìn nhau, bọn họ dần dần có một loại dự cảm xấu, hôm nay e là sẽ xảy ra đại sự! Thấy tình thế trước cửa cung dần dần mất khống chế, bách hộ cầm đầu khóe miệng lộ ra một nụ cười đạt được ý đồ, lập tức lui về phía sau ba bước, tay phải giơ lên cao, hung hăng phất xuống, quát to: "Động thủ!"