Chương 742: Quân thần gặp lại (1)

CHƯƠNG 742: QUÂN THẦN GẶP LẠI (1) Chu Hậu Thông không tới cửa Thừa Thiên trấn an đại thần, mà là vô cùng lo lắng chạy tới cung Từ Ninh. Hành động này chính là biểu hiện của "Thánh thiên tử dùng hiếu trị quốc", những lời này không chỉ là khẩu hiệu, mà là việc hoàng đế phải làm, cho dù ngoài cửa cung có hơn một trăm thi thể của đại thần đang nằm, Chu Hậu Thông cũng phải tới cung Từ Ninh nghe Thái Hậu mắng đã rồi tính. Lúc này trước cửa cung, hơn hai trăm đại thần đã đầy thương tích, cả người đầy máu nhìn thi thể của các đồng liêu, trên quảng trường gió thu từng đợt tổi qua, tâm của mọi người lại lạnh như máu tươi trên đất. Một trăm mười ba đại thần táng mạng dưới côn bổng, cùng một ngày, cùng một thời gian, cùng một địa điểm. Từ lúc Đại Minh lập quốc đến nay, cho dù là dưới sự cai trị của Hồng Vũ đại đế hiếu sát tàn bạo nhất, cũng chưa bao giờ trong một ngày từng giết nhiều đại thần như vậy, khi Lưu Cẩn loạn chính triều Chính Đức cũng giết đại thần, nhưng hắn cũng không dám trong một ngày giết nhiều người như vậy, các triều thần triều đường Đại Minh hôm nay cơ hồ bị giết một phần ba, đây là tàn khốc bất nhân cỡ nào! Trước cửa Thừa Thiên, các đại thần còn sống cũng dần dần hồi thần. Đây là lễ nghị chi tranh gì chứ, rõ ràng là tân hoàng muốn lập uy, muốn làm hoàng quyền lớn mạnh nên hạ sát thủ với triều thần. Đây mới chỉ là một thằng nhóc mười hai tuổi, dưới bề ngoài tao nhã thiện lương cất giấu linh hồn âm lãnh tàn bạo cỡ nào đây! Các đại thần lạnh lòng rồi, bọn họ chỉ cảm thấy rét run từ đầu đến chân, bọn họ ý thức được mình đã tự tay đưa một bạo quân đăng cơ. Lại bộ thượng thư Dương Nhất Thanh cả người đầy máu, vừa rồi trong loạn côn, may mắn có mấy vị môn hạ cố lại liều chết ngăn cản, Dương Nhất Thanh vẫn chưa bị thương, máu trên người toàn là của đồng liêu. Hắn ngơ ngác nhìn những cỗ thi thể chết không nhắm mắt nằm đầy trên quảng trường, lệ già đục ngầu chảy xuống, quay đầu nhìn Dương Đình Hòa vẻ mặt cũng đang đờ đẫn, Dương Nhất Thanh run giọng nói: "Giới Phu, Gia Tĩnh sau này, thiên hạ Đại Minh chính là thiên hạ như thế nào?" Dương Đình Hòa trầm mặc, trong trầm mặc dồn ép một cơn phẫn nộ. Gió thu cuốn bay lá vàng, trên vùng đất trống hình thành một lốc xoáy nho nhỏ. Đồng thời vào lúc Cửa cung phát sinh huyết án, Tần Kham và Đường Tử Hòa đang ngồi trong xe ngựa. Xe ngựa từ từ lái tới một nông trang ở nam giao ngoại thành kinh sư. Cho tới lúc này ngồi trên xe ngựa lắc lư, Tần Kham vẫn đầu óc mờ mịt. Hắn không rõ Đường Tử Hòa vì sao đột nhiên muốn kéo hắn ra ngoài, càng không rõ nàng ta vì sao cứ đòi tới nam giao. Trong thùng xe, Tần Kham mặc nho sam màu xanh ngọc nghi hoặc nhìn Đường Tử Hòa, hôm nay Đường Tử Hòa không còn khí thế sắc sảo như thường ngày, ngược lại lộ ra có chút chột dạ, mắt đẹp chốc chốc lại nhìn lên nóc xe, chốc chốc lại nhìn ra ngoài xe, chính là không dám tiếp xúc với ánh mắt của Tần Kham. Tần Kham càng ngạc nhiên, Đường Tử Hòa chột dạ là trăm năm khó gặp. Từ lúc quen nàng ta đến bây giờ đã được hơn mười năm, chưa bao giờ thấy bộ dạng của nàng ta hôm nay, trong lòng càng tò mò với địa phương mà nàng ta muốn tới. Xe ngựa đi không nhanh cũng không chậm, quan đạo ngoại ô không bằng phẳng, Tần Kham ngồi tr xe ngựa xóc nảy có chút choáng váng đầu óc. Trong đầu thì đang nghĩ sau lần phong ba này, có nên đề xuất đình nghị, phân phối khoản dư trong quốc khố và nội khố, Công bộ thu thập dân phu, toàn lực mở rộng hoặc trùng tu toàn bộ quan đạo chủ yếu cảnh nội Đại Minh, tranh thủ đem mạng lưới quan đạo bao trùm toàn bộ châu phủ huyện Đại Minh, giao thông thuận lợi là điều kiện tiên quyết để phát triển quốc lực, đời sau có câu "muốn giàu thì trước tiên phải sửa đường" Không phải là không có đạo lý, có một đại đạo rộng lớn bằng phẳng, bất kể thương mại, quân sự hay là dân dụng, hiệu suất đều sẽ gia tăng rất nhiều. Thuế phú của Thiên hạ chi cho thiên hạ, quan quân bình dân đều có thể hưởng thụ lợi ích và tiện lợi, vẫn có thể xem là sách lược cường quốc. Thanh âm Mềm mại vang lên bên tai Tần Kham, cắt ngang suy nghĩ mông lung trong đầu hắn. "Tướng công, hôm nay không khí trong thành kinh sư không đúng. Hình như có đại sự phát sinh?" Đường Tử Hòa nhẹ nhàng hỏi. Tần Kham hồi thần, cười nói: "Tân hoàng đăng cơ, thần dân cùng chúc mừng, triều chính vận hành đâu ra đấy, hôm nay vẫn như xưa, mỗi ngày đều như vậy, có thể có đại sự gì chứ?" Vẻ tò mò trong ánh mắt Đường Tử Hòa vẫn chưa biến mất, môi anh đào lặng lẽ cong lên, nói: "Ngươi gạt ta, rõ ràng có việc phát sinh..." Tần Kham thở dài: "Thân nữ nhi hỏi đến quốc sự triều chính làm gì? Cho dù có đại sự, thì cũng liên quan gì tới nàng?" Đường Tử Hòa ngây ra một thoáng, ánh mắt nhìn về phía Tần Kham càng lúc càng hồ nghi: "Thực sự có đại sự à?" Tần Kham chẳng buồn đáp lời nàng ta, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Vẻ mặt Đường Tử Hòa dần dần hưng phấn, ngay cả ngữ khí cũng bất giác hưng phấn khó có thể che giấu: "Tướng công, ngươi muốn động thủ à?" " Nói bậy, động thủ với không động thủ cái gì, ta cứ yên lành làm Quốc Công của ta, không ai trêu chọc ta, ta động thủ với ai?" Tần Kham hung hăng lườm nàng ta. Đường Tử Hòa cười khanh khách: "Ngươi chớ có lừa ta, tối hôm qua ngươi không về phủ quốc công, ban đêm lại nằm ở chỗ ngoại trạch phu nhân ta đây, sáng sớm hôm nay trời chưa sáng ngươi đã dậy, tiền đường trong nhà không ngừng có người đến rồi đi, những người đó tới lui rất vội vàng, nhất định có việc phát sinh, tướng công, ngươi rốt cuộc đã làm gì?" Tần Kham than thầm, sau đó nhắm mắt lại, không để ý tới nàng ta nữa. Nữ nhân này rất thông minh, tựa hồ không thể gạt được nàng ta việc gì, nhưng hắn lại không hy vọng thấy nàng ta nhúng tay vào quốc sự triều chính, không phải khinh thường nữ nhân, mà là nữ nhân này quá nguy hiểm, ra tay một cái chính là đại động tĩnh nghiêng trời lệch đất, Đại Minh không chịu được dày vò thêm nữa. Nông trang ở trong một khe núi xa xôi, ngay cả Tần Kham cũng không đọc ra được tên của ngọn núi này, khi xe ngựa dừng lại. Tần Kham và Đường Tử Hòa chầm chậm xuống xe, Tần Kham híp mắt nhìn phập phồng xa xa, dãy núi vào cuối thu được phủ lên một ánh chiều ta vàng óng ánh, đập vào mắt đều là tình thơ ý hoạ. Dưới chân núi tọa lạc một tiểu viện giản dị tự nhiên, cửa viện khép hờ, trong vườn nuối mấy con gà, ngoài cửa gỗ có một hồ nước không lớn không nhỏ, mùa thua cá đang béo, thỉnh thoảng nhìn thấy một hai con cá chép nhảy ra khỏi mặt nước rồi nặng nề đập xuống. Tần Kham nhìn cảnh sắc trước mặt, khen: "Phong cảnh nông gia đẹp quá! Tương lai ta về hưu, nhất định cũng phải tìm một chỗ thế này để sống nốt tuổi già." Vẻ mặt Đường Tử Hòa càng chột dạ, thậm chí chóp mũi hơi lấm tấm mồ hôi. Ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tần Kham, nhưng không đáp lời, nhẹ nhàng thụt lùi ra sau hai bước. Đứng trước cửa gỗ, Tần Kham quay đầu nhìn nhìn Đường Tử Hòa. Trong lòng càng nghi hoặc, đang định bảo thị vệ gõ cửa, thì thấy cửa gỗ đang khép hờ được người ta từ trong đẩy ra, hai gương mặt quen thuộc xuất hiện trong mắt hắn. Tần Kham nhìn thấy, không khỏi kinh hãi, thất thanh nói: "Lưu Lương Nữ, Cao công công!" Người đẩy cửa chính là Lưu Lương Nữ và nội khố tổng quản Cao Phượng đã lâu không gặp. Lưu Lương Nữ mặc váy bằng vải thô, tóc đen vấn cao, sau đó dùng khăn thuê hoa buộc lại, Cao Phượng cũng mặc áo ngắn bằng vải thô màu xám, chống quải trượng, hai người thoạt nhìn thì như bách tính nông gia bình thường. Tần Kham vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm hai người, khi nhìn về phía Cao Phượng ánh mắt trở nên tàn nhẫn, bỗng nhiên quát: "Người đâu, bắt nghịch tặc Cao Phượng lại cho ta! Lập tức nghiêm thẩm, hỏi rõ nơi hạ lạc của bệ hạ." "Công gia, Tần Công Gia ngài bớt giận, lão nô tay già chân già rồi, không chịu nổi thẩm vấn của quý thuộc hạ đâu." Cao Phượng cuống quít cười bồi chắp tay chào, chỉ vào trong viện, cười nói: "Chuyện ngài muốn biết không cần phải hỏi, cứ vào trong nhà nhìn một cái là biết ngay." Tần Kham trong lòng căng thẳng, nhìn vào phòng nhỏ đang có khói bếp vấn vít cách đó không xa. Đằng sau cánh cửa kia, tựa hồ cất giấu một đáp án đã nhiều ngày vướng bận trong lòng hắn, đáp án này giống như trong tình lý, nhưng lại không có cách nào khiến bản thân chấp nhận. Thời gian và không khí giống như đọng lại vào lúc này. Một ống tay áo làm bằng phải thô từ bên cửa thò ra, tiếp theo là một chiếc giày vải đế mềm. Khuôn mặt quen thuộc ấy lặng lẽ xuất hiện trong gió thu, mặt mày tươi cười, trong nụ cười mang theo nước mắt, con ngươi vẫn tinh thuần, sáng người, giống như châu ngọc bị long đong lẳng lặng nằm trong ngói đá, song vẫn nở rộ quang hoa. Tần Kham kinh ngạc nhìn hắn, đôi mắt bỗng nhiên đỏ lên, nước mắt lập tức doanh tròng. Chỉ mới mấy tháng, nhưng lại giống như cách cả một đời, khi thấy lại khuôn mặt quen thuộc ấy, lại giống như ấn tượng từ kiếp trước. Hai người đối đối diện nhau, im lặng không nói gì. Một lúc sau, Tần Kham vén vạt áo, đẩy núi vàng tới trụ ngọc, quỳ xuống đất. "Bệ hạ, thần cuối cùng cũng gặp lại người." Nói xong Tần Kham đã nghẹn ngào không thành tiếng. Chu Hậu Chiếu vẫn cười, nhưng nước mắt lại ướt đẫm khuôn mặt. "Tần Kham, ta ở đây chờ ngươi lâu rồi." "Thần vẫn đang tìm bệ hạ, Cẩm Y vệ dưới trướng tìm khắp thiên hạ nhưng không có kết quả, vì biến cố bệ hạ mất tích, Cẩm Y vệ Nam Bắc trấn phủ ti bị thần bỏ cũ thay mới bãi miễn mấy chục người."