Chương 746: Binh gián bức cung (thượng)

CHƯƠNG 746: BINH GIÁN BỨC CUNG (THƯỢNG) " Đại doanh Bắc giao... Binh mã điều động dị thường?" Chu Hậu Thông gian nan phun ra một câu. Tiểu hoạn quan vẻ mặt hoảng loạn, vẫn khom người cúi đầu nói: "Vâng, chạng vạng hôm nay, trong đại doanh bắc giao bụi bốc lên bốn phía, tiếng quân lệnh ngựa hí liên tiếp vang lên, không lâu sau thì thấy ba vạn kỵ binh ra khỏi cửa tới thẳng chỗ đóng quân của bốn võ doanh, bốn dũng doanh, bốn uy doanh, cũng phái ra tinh kỵ chặn quan đạo nam bắc, bất kể quan thương quân dân đều không được phép thông hành." Sắc mặt Chu Hậu Thông trắng bệch, run giọng nói: "Biên quân Liêu Đông tới trú địa của mười hai đoàn doanh là có ý gì? Chặn quan đạo là sao? Diệp Cận Tuyền muốn làm gì? Hắn... Hắn... !" Tiểu hoạn quan trán túa mồ hôi, quỳ xuống nói: "Bệ hạ, Diệp Cận Tuyền e là muốn phản: " Chu Hậu Thông hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa thì ngã quỵ, sự thật tiểu hoạn quan nói ra hắn không muốn thừa nhận. " Hắn vì sao muốn phản trẫm?" " Bệ hạ, nô tỳ nghe nói Diệp Cận Tuyền từng là gia phó hộ viện của phủ Ninh Quốc Công, hơn mười năm trước, sau khi Ninh Quốc Công tru sát quan Tổng binh Liêu Đông, ra sức đưa Diệp Cận Tuyền lên làm phó tổng binh Liêu Đông đô ti. Về sau dần dần thăng lên làm Tổng binh, Tổng đốc, mấy năm nay nhân sự trong triều thay đổi, các triều thần chỉ biết Diệp Tổng đốc uy chấn Liêu Đông, giao phong với Thát tử nhiều lần đắc thắng, dương cao quốc uy của Đại Minh ta, nhưng việc Diệp Cận Tuyền xuất thân từ phủ Ninh Quốc Công dần dần không bị người ta biết, bệ hạ, Diệp Cận Tuyền không có lý do tạo phản, nhưng Tần Kham... thì có đầy đủ lý do." Chu Hậu Thông thoáng suy nghĩ, không khỏi vừa sợ vừa giận: "Sau khi Hoàng huynh mất tích nội các từng có đình nghị, Tần Kham nói là lo phiên vương các nơi không chịu ngồi yên, mà binh lính của đoàn doanh thì không có tác dụng, thế là đề xuất điều biên quân Liêu Đông nhập quan thủ vệ kinh đô, lúc ấy lý do này rất có tình có lí, không thể bắt bẻ, hôm nay xem ra, Tần Kham không ngờ trước khi trẫm vào kinh đã bố trí tất cả, tính kế hay lắm." Nói xong Chu Hậu Thông cuối cùng toét miệng khóc to: "Ngươi muốn xưng đế thì tự làm đi, việc gì phải gọi trẫm vào kinh? Việc gì phải hại tính mạng của trẫm? Hôm nay binh lâm dưới thành, bảo trẫm phải làm sao?" " Bệ hạ chớ lo, bệ hạ nay đăng cơ chưa lâu, căn cơ trong triều không có, mấy ngày trước ở cửa Thừa Thiên có hơn một trăm vị đại thần chết thảm, thế nhân đều vu là bệ hạ làm, giờ là lúc bốn bề thọ địch, người bên cạnh để dựa chỉ có Tiền Ninh, Trương Thông, hiện giờ Tiền Ninh đang ở xa tít Thiên Tân, bệ hạ sao không triệu Trương Thông vào cung thương nghị?" Chu Hậu Thông lúc này đã sợ tới mức luống cuống tay chân, vội vàng gật đầu: "Đúng, mau tuyên Trương Thông vào cung gặp trẫm." "Còn nữa, hôm nay biên quân Liêu Đông rục rịch. Nô tỳ cho rằng phải lấy trấn an làm đầu, đặc biệt là trấn an Diệp Cận Tuyền." Chu Hậu Thông như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng nói: "Đúng, đúng đúng, trước tiên trấn an Diệp Cận Tuyền đã." Tiếp theo trong mắt Chu Hậu Thông hiện lên một đạo tàn khốc: "Còn nữa, lệnh cho Đằng tương tứ doanh ra khỏi thành tới phủ Ninh Quốc Công, trước tiên bắt Tần Kham và gia quyến đã." Soái trướng đại doanh Bắc giao. Trong trướng chư tướng lĩnh Liêu Đông chia thành hai hàng ngồi hai bên trái phải. Trong đó đại bộ phận đều là người trẻ tuổi chỉ từ hai mươi đến ba mươi tuổi, những người này là bộ hạ tâm phúc của Diệp Cận Tuyền, cũng là những thiếu niên binh năm đó được đưa từng tốp tới Liêu Đông ngao luyện. Sau một thời gian chinh chiến, bọn họ cuối cùng cũng đã bước lên vũ đài Đại Minh. Diệp Cận Tuyền mặc giáp đội mũ ngồi chính giữa soái trướng, ăn mặc kiểu thời chiến tiêu chuẩn, cầm trong tay một cuộn vải lụa màu vàng, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh. " Khâm phong thành Quốc Công. Thế tập võng thế. Ban thưởng huân tước ' Hữu trụ quốc Thượng tướng quân', lĩnh hàm Đô Đốc trung quân, năm vạn tướng sĩ Liêu Đông đường xa tới kinh, ban thưởng năm mươi vạn lượng bạc. Bốn vị Tổng binh Trong quân được phong hầu, sáu vị tham tướng được phong bá... Chậc chậc, mạnh tay quá." Tướng lãnh Trong trướng đều cười ha hả, chắp tay trêu ghẹo ghẹo nhau, gọi Hầu này Bá kia, trong soái trướng lập tức hi hi ha ha ầm ĩ, nhưng trong mắt mọi người rõ ràng tràn ngập vẻ trào phúng, khinh thường phong thưởng và tước vị trước mắt. Bọn họ năm đó đều là được Đinh Thuận và Lý Nhị tự tay từ trong lưu dân doanh chọn ra, cho họ ăn cho họ mặc, dạy họ đọc sách biết chữ, đưa bọn họ tới Liêu Đông kinh lịch chinh chiến chém giết, tất cả hiện giờ đều là Tần Công Gia cho, bọn họ nợ Tần Kham một cái mạng, làm sao để phong thưởng của hoàng đế vào mắt? Trong mắt Diệp Cận Tuyền cũng lộ ra nét cười, lại lẳng lặng không nói câu gì, đợi chúng tướng trong trướng đùa đủ rồi, Diệp Cận Tuyền nghiêm mặt, trầm giọng quát: "Chúng tướng nghe lệnh." Mọi người đồng thời đứng dậy, hai hàng tướng lãnh khom người ôm quyền với Diệp Cận Tuyền. " Có mạt tướng." "Kim thượng bất nhân, vô đạo bất hiếu, bổn soái và Tần Công Gia quyết ý vào cung binh gián (phản đối bằng vũ trang) !" " Nguyện cùng đại soái." "Lúc chạng vạng, giờ tý toàn quân sẽ từ cửa Triêu Dương mà vào, trước tiên đoạt chín cửa rồi vào hoàng cung." Vừa dứt lời, khoảng không ngoài soái trướng bỗng nhiên nổ vang, một đạo tia chớp chói mắt như thớt lụa vỡ tung trên trời. Một hồi dông tố cuối thu năm Chính Đức thứ mười bốn đã tới. Ở một nông trang cách đại doanh bắc giao kinh sư không đến ba dặm vây đầy Cẩm y Giáo úy và tướng sĩ biên quân. Tần Kham đứng dưới mái hiên, khoanh tay ngửa đầu nhìn dông tố bên ngoài, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh. Chuyện đã tới nước này, tên đã rời cung, nước đã đổ xuống đất, không thể quay đầu được nữa, tâm tình lo lắng mấy ngày liền lúc này lại không dao động như cao tăng đắc đạo. Đi tới thế giới này hơn mười năm, vốn cho rằng mình có thể dễ dàng thay đổi tất cả, nhưng mà đi đến cuối cùng, chung quy vẫn không tránh được phải giết người đổ máu, hắn đã không còn lựa chọn, chỉ vì hắn còn có rất nhiều khát vọng chưa thực hiện, năm đó ở trước mộ Lữ Chí Long trên đảo Sùng Minh đã thề nguyện, hơn mười năm để tay lên ngực tự hỏi, có lẽ đã làm được rồi, nhưng mà cố gắng mình và rất nhiều danh thần lương tướng tiêu phí nửa đời lại vì quyền dục của một người mà bị gạt bỏ hoàn toàn, Tần Kham không thể nhịn được nữa, hắn sợ sẽ có lỗi với bản thân và rất nhiều người. Một đứa nhỏ mười hai tuổi, vĩnh viễn không biết mình sắp sửa gạt bỏ tâm huyết cả đời của bao nhiêu người, thậm chí dùng bao nhiêu tính mạng để đổi lấy hôm nay. Một đứa trẻ hư như vậy, không thể không quật cho nó một trận. Bên hông bỗng nhiên thò ra một đôi tay, ôm chặt lấy người hắn, tay rất mềm, lại run nhè nhẹ, nhìn ra được chủ nhân của nó lúc này đang sợ hãi bất an thế nào. Tần Kham mỉm cười xoay người nhìn nàng ta. " Tướng công, thật sự phải binh gián à?" Lông mi dài của Đỗ Yên run run, mặt tái nhợt. Tần Kham thở dài: "Tướng công không có lựa chọn nào khác." " Tướng công không làm quan nữa cũng của mà, chủ động thượng sớ trí sĩ, có lẽ..." Tần Kham cười nói: "Người khác trí sĩ có lẽ có thể giữ được mạng, nhưng tướng công thì không được." " Vì sao không được?" " Bởi vì quyền lực của tướng công quá lớn, thế lực trong triều và địa phương thâm căn cố đế, hắn nếu không giết tướng công, vĩnh viễn không thể trừ tận gốc được những thế lực có thể uy hiếp tới ngôi vị hoàng đế của hắn, vì để củng cố ngôi vị hoàng đế, ta không thể không chết." Đỗ Yên thất vọng gục đầu xuống, nói: "Việc gì cứ phải đuổi tận giết tuyệt?" Tần Kham cười nói: "Ta không muốn chết, lại càng không muốn để các nàng và bọn trẻ phải chết, cho nên ta không thể không phản kháng." Nhẹ nhàng ôm lấy Đỗ Yên, Tần Kham thở dài: "Yên nhi, tướng công không muốn làm hoàng đế, tướng công chỉ muốn giữ mạng, giữ mạng của mình và gia đình, trong đời ta làm việc phải phân chính tà thiện ác, chỉ cần không thẹn với lòng." Đỗ Yên im lặng gật đầu, tựa vào trong lòng Tần Kham lẳng lặng hưởng thụ sự an bình hiếm có. Trong mưa gió, một Giáo úy đứng trong viện tử nông trang ôm quyền nói: "Công gia, các phu nhân và gia quyến của trượng lão gia đã được an trí thỏa đáng, nơi này cách đại doanh bắc giao rất gần, chung quanh nông trang có mấy ngàn binh sĩ cầm cung, Công gia không phải lo gì cả, xe ngựa ngoài cửa đã chuẩn bị xong rồi." Tần Kham gật gật đầu nói: "Vào thành, tới phủ của Dương Đình Hòa."