Chương 749: Đại sự đã định (1)

CHƯƠNG 749: ĐẠI SỰ ĐÃ ĐỊNH (1) Lừa mở cửa thành thất bại, Lý Nhị dẫn thuộc hạ không thể không chém giết với tướng sĩ thủ vệ. Cửa thành ở đầu hành lang đóng chặt, đầu còn lại thì tướng sĩ thủ thành bị kinh động đang như thủy triều ập tới, rất nhanh cùng đám người Lý Nhị giết thành một đống, tiếng kêu thảm thiết đan xen với nhau, hơn trăm thuộc hạ của Lý Nhị chia làm hai bộ phận, một bộ phận liều chết chống cự tướng sĩ ở cuối hành lang, phần còn lại thì giết về phía cửa thành. Bách hộ Thủ vệ bị Cẩm Y vệ vây giết cho liền tiếp bại lui, trong mấy cái hô hấp đã bị đám người Lý Nhị ép tới cạnh cửa, Lý Nhị giết hăng say, hung quang trong mắt lấp lánh không ngừng, đang định một tiếng trống làm tinh thần hăng hái giết bách hộ cướp lấy cửa thành thì tốp thuộc hạ đang liều chết chống cự hét thảm mấy tiếng, chết dưới đao của tướng sĩ thủ thành. Lý Nhị quýnh lên, không thể không lại chia ra ngăn cản, tướng sĩ trong cửa thành áp lực giảm bớt, phản kháng càng kịch liệt hơn, thế công thủ cướp cửa thành lập tức thay đổi, Lý Nhị và thuộc hạ bị vây hai đầu, tình thế càng nguy cấp, mà ngoài cửa thành, hai vạn đại quân Liêu Đông đã bắt đầu công thành, song cửa thành vẫn chưa mở, biên quân Liêu Đông không thể không dựng thang leo lên tường thành, cùng tướng sĩ Đằng tương tứ vệ thủ thành giết kịch liệt khó phân thắng bại, hai bên đều chết thảm trọng. Trong Hành lang, Lý Nhị giết tới hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt rất lo lắng, chuyện đêm nay rất trọng yếu, mà hắn là mắt xích trọng yếu nhất trong kế hoạch của Công gia, nếu không thể cướp được cửa Tây Trực, tất cả sẽ sắp thành lại bại. Trăm tên thuộc hạ từng người từng người hét thảm chết dưới đao của tướng sĩ Tứ vệ doanh, Lý Nhị đỏ mắt, cắn chặt răng, dứt khoát xoay người, đưa toàn bộ lưng về phía hành lang, liều mạng giết tới cửa thành, nhưng mà lúc này hai mặt thụ địch, cho dù liều mạng, chung quy vẫn là thế đơn lực bạc, chống lại tướng sĩ Tứ vệ doanh tinh nhuệ nhất trong thành kinh sư, chỉ vừa xoay người một lát, trên lưng Lý Nhị đã trúng mấy đao, vết đao trông như miệng của trẻ con, máu tươi phun trào. "Các huynh đệ, chết có gì đáng sợ đâu! Vứt bỏ tấm thân này, mở cửa thành cho Công gia và Diệp Tổng đốc, chúng ta cho dù chết. Công gia cũng sẽ không bạc đãi con cháu hậu tự của chúng ta, nhất định sẽ ban thưởng cho họ công hầu muôn đời!" Lý Nhị khóe miệng ứa máu, trợn mắt quát to. Hai ba mươi tên Cẩm Y vệ còn lại giống như trong nháy mắt được khơi dậy huyết dũng chi khí, đều dạ ran một tiếng, ai nấy mang theo vẻ mặt quyết tuyệt, cương đao trong tay uy vũ sinh uy, tướng sĩ Tứ vệ doanh như thủy triều giống như gặp phải một con đập lớn chắn sông, thế công Sắc bén không ngờ bị cản lại ở chỗ hổng ở hành lang. Ngay khi hơn trăm thuộc hạ của Lý Nhị như cành hoa nhỏ sắp bị tướng sĩ thủ thành bao phủ, bên ngoài hành lang được tướng sĩ Tứ vệ doanh bao vây chặt chẽ bỗng nhiên truyền đến tiếng nỏ bắn dồn dập, tướng sĩ Tứ vệ doanh đều hét thảm ngã xuống đất, một đội Cẩm Y vệ cầm nỏ tiễn bắn tới tấp về phía các tướng sĩ, Tập kích bất ngờ khiến thế công của tướng sĩ bên ngoài khựng lại, trạng thái địch ta trong nháy mắt thay đổi, hiện tại giống như bánh sandwich, hai bên không ngờ đều ở dưới tình thế hai mặt thụ địch. Thế công vừa khựng, Nỏ tiễn càng kịch liệt, không chút lưu tình trút hết lên người tướng sĩ Tứ vệ doanh, chỉ khoảng nửa khắc đã bắn ngã trên dưới một trăm người, hành lang cửa thành đang bị vây kín rất nhanh bị giết ra một đường máu. Lý Nhị và các thuộc hạ Đang định chết trận ở cửa thành ngẩn người, híp mắt nhìn về phía cuối hành lang thì thấy Mưu Bân mặng áo giáp nhẹ dẫn gần ngàn Cẩm Y vệ thuộc hạ tới. Lý Nhị ngẩn ra một thoáng, lập tức mừng rỡ: "Mưu đại nhân..." Mưu Bân dẫn ngàn người từ hành lang một đường giết tới trước mặt Lý Nhị, trên người trên mặt toàn là máu tươi, thoạt nhìn phi thường dữ tợn đáng sợ. "Giết chết bách hộ thủ vệ đi, mau mau mở cửa thành, đồ hỗn trướng, bố trí của Công gia thiếu chút nữa bị ngươi hủy rồi." Mưu Bân quát to. Có sinh lực quân mới, bên trong còn có mấy trăm Cẩm Y vệ được trang bị nỏ cơ, mấy trăm chiếc nỏ cơ bảo vệ hành lang cửa thành, những người còn lại thì ra sức giết tới mấy chục tướng sĩ lưng dựa vào cửa thành, tình hình chiến đấu lập tức nghiêng về một bên. Lúc này áp lực của Lý Nhị đã giảm bớt đi rất nhiều, thậm chí có thời gian quay đầu nói chuyện. "Mưu đại nhân sao ngươi lại tới đây?" Mưu Bân năm nay đã gần năm mươi, nhưng thân thủ không hề sút kém, cương đao trong tay như thủy ngân trút xuống đất, kéo ra một thớt lụa dài trắng ngần, một bách hộ ngực trúng một đao, hét thảm ngã xuống đất, Mưu Bân cũng không quay đầu lại nói: "Tiểu hoàng đế quá phận vô cùng, hai nha nam bắc Cẩm Y vệ chúng ta đều đóng cửa phụng chiếu thành thành thật thật đợi ở Bắc trấn phủ ti không dám tự tiện hành động, ai ngờ lão bộc nhà ta liều chết truyền tin vào, nói là có cấm quân vào phủ ta, muốn bắt thê thiếp con cái ta vào ngục, may mắn lão phu nghe theo lời khuyên của Tần Công Gia, hôm qua đã đưa thê nhi ra nông trang ngoài thành tránh họa, nếu không cả nhà lão phu đều bị tàn sát rồi! Tiểu hoàng đế làm việc đuổi tận giết tuyệt như vậy, lão phu cũng chẳng nghĩ nhiều, theo Công gia mở một đường máu!" Trong lúc Hai người nói chuyện, bách hộ lưng hướng vào cửa thành cuối cùng cũng bị giết sạch trong chém giết như mưa rền gió dữ, hơn mười Cẩm Y vệ ùa lên, mở từng then cửa, lại dùng búa tạ gõ cầu treo, cầu treo trong vô số ánh mắt hoặc e ngại hoặc vui mừng phát ra tiếng két, cuối cùng lắc lư mấy cái, giống như cự nhân kiệt sức ngã xuống ngang mặt sông bảo vệ thành. Tướng sĩ Liêu Đông đang toàn lực tấn công cửa thành ở bên ngoài ngây người một thoáng, tiếp theo phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc. Trong trung quân trận của Doanh trại, Tổng đốc Liêu Đông Diệp Cận Tuyền ngồi trên lưng ngựa hai mắt tỏa sáng, ngửa mặt lên trời cười mấy tiếng, rút bảo kiếm bên hông ra quát to: "Cửa Tây Trực mở rồi, kinh sư đã ở trong lòng bàn tay của Tần Công Gia, nổi trống trợ uy, chúng tướng sĩ xông vào thành, cướp lấy chín cửa, bao vây hoàng cung." "Tuân lệnh!" Chư tướng lĩnh dưới trướng hưng phấn ôm quyền đáp. Ngoài thành Kinh sư, trú địa của mười hai đoàn doanh đã loạn thành một đống. Thổ mộc chi biến, quân Minh đại bại, thương vong năm mươi vạn người, kinh sư Đại Minh một độ bị đại quân Ngoã Lạt binh lâm dưới thành, sau khibị Binh bộ thượng thư Vu Khiêm thời đó dẫn quân đánh tan, xét thấy tam đại doanh bảo vệ xung quanh kinh sư chết quá thảm trọng, thế là cải biên ba doanh lớn thành mười doanh, vào năm Thiên Thuận thứ ba thì tăng thêm hai doanh, gộp lại gọi là mười hai đoàn doanh. Để phòng quân đội làm loạn, Hiến Tông hoàng đế đóng mười hai đoàn doanh ở ngoài thành, phân biệt do Tứ Võ, Tứ Dũng, Tứ Uy tạo thành, mỗi bốn doanh đóng ở một nơi, mỗi doanh đều do một vị khai quốc hầu thống lĩnh, đối với sự trung thành của khai quốc hầu, hoàng đế tất nhiên là yên tâm. Nhưng mà đêm nay, mười hai đoàn doanh lại xuất hiện biến cố. Ngoài Ba doanh trại lớn của Mười hai đoàn doanh không tới năm dặm, mạc danh kỳ diệu có thêm một đội binh mã khổng lồ, hơn nữa đều là kỵ binh, cách doanh trại từ xa đã triển khai trận thức tấn công hình trùy, kỵ binh thôi thì còn đỡ, nhân số của đoàn doanh hơn xa kỵ binh, Phòng ngự cũng không tính là khó, nhưng mà khổ nhất là, lúc này khai quốc hầu nên ngồi trong các doanh trại để ra lệnh lại không có một ai, mười hai vị khai quốc hầu giống như biến mất triệt để vậy. Trong thành ngoài thành đều không có tin tức. Mười hai đoàn doanh phái hết tốp nhân mã này đến tốp nhân mã khác đi đều không tìm được. Lúc này đại quân Liêu Đông tiếp cận, ngoài cửa thành cũng lờ mờ truyền đến tiếng hò hét. Hiển nhiên đại quân đang công thành, mười hai đoàn doanh cuối cùng hoảng rồi. Binh nhàn lâu ngày, từ quân sĩ đến tướng lãnh kinh lịch chiến trận càng ngày càng ít, trong lúc nguy cấp mọi người đều hốt hoảng. Trong tỉnh cảnh rối ren, mọi người cuối cùng đẩy mười hai vị Tổng binh làm thống lĩnh, các Tổng binh tụ ở soái trướng, sứt đầu mẻ trán thương nghị nên ứng đối như thế nào, lại nghe thấy ngoài doanh trại bỗng nhiên có tiếng kèn vang vọng trong trời đêm.các Tổng binh trong soái trướng ngẩn người, sắc mặt tái nhợt nhìn nhau, giống như phát điên chạy ra ngoài trướng, kêu gào khản cổ tập kết đại quân của đoàn doanh. Đợi cho chúng tướng sĩ kết trận thức xiêu vọe ngoài doanh trại thì đối diện bỗng nhiên vang lên tiếng trống, trong tiết tấu trống dồn dập, cả vạn thiết kỵ động tác đồng đều giơ trường đao lên. "Công!" Tướng lãnh ra lệnh, vạn ngựa cùng hí, thiết giáp hắc triều giống như sóng to trong biển giận, hung tợn cuốn về phía đoàn doanh. "Kết trận! Ổn định!" trong phòng tuyến của Đoàn doanh, từ xa nhìn sự ập giết như thủy triều màu đen đó, các Tổng binh sợ tới mức tâm thần câu liệt, đạo thủy triều đen giống như vô kiên bất tồi, có thể công phá tất cả chướng ngại trên đời dám cản trước mặt bọn họ, mười hai đoàn doanh được gọi là tấm chắn cuối cùng của hoàng đô Đại Minh cũng không ngoại lệ. Trên trời vang lên tiếng sét, tia chớp trong nháy mắt chiếu sáng cả bầu trời đêm, trong cơn mưa tầm tã, cơn sóng màu đen trên bình nguyên rộng lớn giống như một mũi tên khổng lồ vô cùng sắc bén, hung hăng cắm vào trong trận thức mà đoàn doanh vội vàng kết thành. Ầm! Biên quân Liêu Đông bách chiến đẫm máu cùng đoàn doanh tản mạn, cuối cùng đã đụng nhau lần đầu tiên, ước lượng cân lượng của của mình. Ngoài thành Kinh sư, đại quân Liêu Đông chia ra hai vạn công vào cửa thành, không thể vãn hồi.