chương 686: Chịu nhục

CHƯƠNG 686: CHỊU NHỤC Sắc mặt Tần Kham rất khó coi, đương nhiên, sắc mặt của người Nhật Bản càng khó coi hơn. Không ai ngờ rằng sau khi Tần Công Gia hét to một tiếng mà lại tạo thành kết quả như vậy, mọi người đều ngây ra, tên gia hỏa xui xẻo bất hạnh trúng đao kia thì nằm trên mặt đất không ngừng hét thảm lăn lộn, máu tươi chảy đầy đất, tình hình rất nghiêm trọng. Trước cửa phủ Quốc Công vốn có hai hàng thị vệ rút đao chỉ vào đám người Nhật Bản trận địa sẵn sàng đón quân địch, Công gia không có trong phủ, hai vị phu nhân không dám chỉ huy loạn, trong phủ mãi lâu không thấy chỉ lệnh, các thị vệ cũng chỉ đành giằng co với người Nhật Bản như vậy, ai ngờ Tần Công Gia lại uy vũ đến thế, vừa về nhà đã xử lý xong một tên... Các thị vệ Phía sau cùng nhau hò hét, thị vệ gác cửa cũng ồn ào theo, trong vô số tiếng "uy vũ", sắc mặt người Nhật Bản càng lúc càng khó coi. Nam tử trẻ tuổi chừng mười lăm mười sáu tuổi cầm đầu đứng lên, nửa đầu hắn cạo trọc, tốc phía sau buộc ngựa ra sau, bên hông dắt một thah Oa đao, thản nhiên liếc tên thuộc hạ đang ôm bụng đầy máu lăn lộn hét thảm trên mặt đất, sau đó chân nhấc lên, vẻ mặt đạm mạc bước qua người hắn, còn cách tọa kỵ của Tần Kham mười bước thì dừng lại, chỉnh chang y quan, thái độ phi thường cung kính quỳ xuống đất, hướng về phía Tần Kham hành đại lễ, dùng Hán ngữ lưu loát nói: "Chính thân hoàng thất Nhật Bản, con thứ hai của thiên hoàng bệ hạ Tri Nhân Thân Vương, bái kiến Ninh Quốc Công Đại Minh quốc khâm phong các hạ, cung chúc Ninh Quốc Công phúc thọ vạn toàn, con nối dòng muôn đời, xin Ninh Quốc Công các hạ tiếp nhận..." Tần Kham vẻ mặt càng đạm mạc hơn, không đợi vị Tri Nhân Thân Vương này nói xong, Tần Kham đang ngồi trên lưng ngựa gót chân đá nhẹ vào bụng ngựa, ngựa lắc lư lướt qua Tri Nhân Thân Vương, đi thẳng tới cửa phủ. Các thị vệ Phía sau cũng đi nhanh theo sau Tần Kham, đại thể là biết Tần Công Gia rất có địch ý với người Nhật Bản, các thị vệ khi đi qua bên cạnh Tri Nhân Thân Vương rất không lịch sự còn cười xì ra tiếng, đồng thời dùng ánh mắt trào phúng khinh miệt nhìn hắn, thị vệ trực trước cửa vội vàng hô dài "Công gia hồi phủ", cửa lớn đang đóng chặt két một tiếng mở ra, quản gia và một đám phó dịch ở nội môn đi ra đón chào, đợi sau khi mọi người vào cửa rồi, cửa lớn sơn đỏ lại rầm một tiếng đóng chặt, bỏ lại một đám người Nhật Bản đang sững sờ. Tri Nhân Thân Vương mới mười lăm mười sáu tuổi, ở độ tuổi vui giận không thể che giấu, thấy bộ dạng lạnh lùng của Tần Kham thì không khỏi hậm hực, khuôn mặt non nớt lập tức lộ ra vẻ âm trầm. "Vị quyền quý Đại Minh quốc này quá vô lễ, Nhật Bản tuy là tiểu quốc phiên thuộc, nhưng ta cũng đường đường chính chính là vương tử một quốc gia, hắn không ngờ dám khinh thường ta như thế, ta, ta.... Ta muốn gặp quan viên Lễ bộ Đại Minh quốc để hỏi cho rõ ràng, đây chính là đạo đãi khách của đại quốc sao?" Tri Nhân Thân Vương tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng. Một tùy tùng Nhật Bản khoảng hơn ba mươi tuổi Bên cạnh khom người nói: "Xin thân vương điện hạ cân nhắc! Minh quốc là đại quốc tông chủ, vị Ninh Quốc Công này là thần tử được hoàng đế Minh quốc sủng tín nhất, kẻ hèn sau khi tới Minh quốc từng hỏi thăm quan viên trên đường, vị Ninh Quốc Công này nhìn thì ôn nhu, nhưng kỳ thực phi thường tâm ngoan thủ lạt, từng làm ra sự tích trong một đêm giết hơn ba ngàn người. Hơn nữa hắn tay nắm quyền cao, phong bình trong triều rất kém, nhưng lại không có ai làm gì được hắn, người này không thể trêu chọc đâu! Thân vương điện hạ lúc này nên lấy đại cục làm trọng, chớ có đắc tội với quyền quý Minh quốc, sự nghiệp chấn hưng hoàng thất Nhật Bản hoàn toàn dựa vào sự nhịn nhục của thân vương điện hạ, xin điện hạ nên lấy ẩn nhẫn làm đầu." Nói xong tùy tùng quỳ gối, hung hăng dập đầu một cái thật mạnh với Tri Nhân Thân Vương. Sắc mặt Tri Nhân Thân Vương lúc xanh lúc trắng, một lúc sau mới cắn chặt răng nói: "Nếu dã như vậy, chúng ta cứ quỳ trước cửa phủ hắn không đứng dậy, xin Ninh Quốc Công các hạ cho ta một cơ hội gặp mặt bàn việc." Tần Kham sau khi hồi phủ thì thay áo mãng bào, đổi sang áo lụa hoa, khểnh chân ngồi ở tiền đường, hai tay cầm trà thơm nha hoàn vừa đưa lên để thưởng thức. Thân hình già nua của Quản gia giống như linh miêu lách vào tiền đường, cười cười với Tần Kham, mặt lão đầy nếp nhắn, nụ cười này quả thực khiến người ta hận không thể vả cho hắn ba mươi cái. Tần Kham hậm hực buông chén trà trong tay ra, nói: "Nói đi, cái đám ngoài cửa thế nào rồi." Quản gia cười nói: "Công gia sáng nay sau khi vào Báo Phòng yết kiến bệ hạ thì đám gia hỏa này đã tới rồi, tùy tùng khiêng mấy gánh lễ vật để trước cửa, lão hán còn tưởng rằng là vị đại nhân nào trong triều cầu kiến Công gia, vừa mới chuẩn bị đón họ vào tiền đường trong phủ chờ, kết quả nghe những người đó mở miệng, tiếng nói quái dị, lão hán vừa nghe liền cảm thấy không đúng, vội vàng cản họ lại hỏi mấy câu, về sau họ bảo là người Nhật Bản, lão hán lúc ấy liền nổi giận, Công gia năm đó khi còn là Cẩm Y vệ bách hộ, ở đảo Sùng Minh đánh trận với giặc Oa, việc này thiên hạ đều biết, trận đó đánh tới thiên hôn địa ám, Công gia liều mạng mới trảm sát được giặc Oa, lão hán tất nhiên minh bạch Công gia thống hận đối với giặc Oa cỡ nào, hôm nay nghe nói bọn họ là giặc Oa, hơn nữa còn là hoàng thất trong giặc Oa, lão hán trong lòng không vui, lập tức sai người cản ở họ ở ngoài, lễ vật cũng ném ra. Tần Kham nghe vậy mỉm cười, mắt hơi nheo lại: "Không tồi, quản gia ngươi làm việc này rất khá, lát nữa tới trướng phòng lĩnh một trăm lượng bạc, coi như ta thưởng cho ngươi, có điều ta vẫn phải nhắc lại cho ngươi hay, bọn họ là người Nhật Bản, f vương tử Nhật Bản, không phải giặc Oa." Quản gia rất bướng bỉnh nói: "Người Nhật Bản chính là giặc Oa, không khác gì nhau cả, nói chung không phải là hạng lương thiẹn." Tần Kham rất thích loại thái độ không phân tốt xấu này của quản gia, lại khen hắn mấy câu, khen cho nếp nhăn trên mặt quản gia càng minh diễm động lòng người. Quản gia lại cười nói: "Đám giặc Oa này cũng rất thành tâm, đợi từ sáng tới chiều, hơn nữa vẫn quỳ ở trước cửa phủ không nhúc nhích, về sau có một tên gia hỏa chắc hết nhẫn nại, rút đao ở thắt lưng ra khua hua trước bụng mình, nói cái gì nếu Công gia không gặp thân vương của bọn họ thì hắn sẽ mổ bụng ở trước cửa phủ cho chúng ta xem, lão hán đang sốt ruột thì ai ngờ Công gia vừa về quát một cái, kết quả... ha ha ha." " Bọn họ có nói cầu kiến ta là vì việc gì không?" Quản gia gãi gãi đầu nói: "Cái này thì chưa nói, lúc ấy lão hán tức quá, sau khi đuổi họ ra ngoài thì ngay cả lễ vật họ mang đến cũng ném ra, đúng rồi, ở đây có danh mục quà tặng bọn họ trình lên." Nói xong quản gia từ trong ngực lấy ra một danh mục quà tặng dài ngoắng. Tần Kham tiếp nhận đọc lướt qua, không khỏi cười khổ. Một cái quạt gấp làm bằng ngà voi mà thiên hoàng Nhật Bản trăm năm trước từng dùng, một bức bạch ngọc Bồ Tát được cung phụng trong hoàng cung Nhật Bản, một bức bình phong không biết thiên hoàng nào từng dùng, cùng với trang sức không biết là tần phi nội cung nào từng dùng. Lễ vật rực rỡ muôn màu, nhưng có một điểm giống nhau chính là... toàn hàng second hand. Cuối cùng cũng kiến thức được hoàng thất Nhật Bản nghèo tới mức độ nào, phần lễ này chắc là đã vét hết những thứ còn giá trị trong hoàng cung của bọn họ rồi. Tần Kham không đành lòng khép danh mục quà tặng lại, nhìn quản gia nói: "Đây là ngươi không đúng." Quản gia nghẹn họng nhìn trân trối: "Ta, ta..." " Người đuổi người ta ra ngoài thì không sao, nhưng lễ vật sao lại không nhận? những lễ vật này vượt biệt tới Đại Minh ta, bọn họ vất vả thế nào ngươi có biết không? Họ muốn bản thân an cư ở Đại Minh, vì mục tiêu này, bọn họ phải nỗ lực thế nào ngươi biết không?"