Chương 100: Đây Là Lời Lẽ Lang Sói Cỡ Nào

"Chị Tô, chị đừng giận vội. Việc này có khả năng không liên quan tới Lâm Dật." "Ngoại trừ hắn còn có thể là ai? Chính hắn nói sẽ mua cho tôi thứ này!" Ngực Tô Cách phập phồng liên tục, cảm giác tức muốn nổ ngực. Tống Giai nhìn Tô Cách, cảm giác chị Tô dù không đến thời kỳ mãn kinh cũng bị giận quá thành mãn kinh. Lúc này, một cô gái mặc quần cộc và áo phông trắng nửa người đi tới. Cô gái này chính là Thạch Lỵ vừa gọi cho Tô Cách. "Trưởng phòng Tô, chị vẫn chưa tới ba mươi, sao lại uống thứ này?" Thạch Lỵ hỏi: "Lại nói, dù uống cũng không thể công khai như thế chứ?" "Nhanh mang đi cho tôi! Ném vào thùng rác!" Tô Cách vừa thẹn vừa gấp gáp, bị nhiều người nhìn chầm chầm như vậy, cảm giác như không có đất dung thân. Lúc này, một chiếc FAW dừng lại gần Tô Cách. Lâm Dật thò đầu ra khỏi cửa sổ xe. "Trưởng phòng Tô, hai thùng lớn như thế tốn không ít tiền đâu nha, vứt đi thì phí, cứ giữ lại dùng đi." "Anh…" Không chờ Tô Cách nói nốt câu, Lâm Dật đã nghênh ngang lái xe đi. "Trời ạ, đẹp trai quá!" Thạch Lỵ mê trai nói. "Này này này, chị Lỵ, chị đã có chồng rồi đấy, đừng vậy mà." "Có chồng cũng không thể tước đoạt quyền lợi thưởng thức trai đẹp của tôi nha." "Đừng vội, ngày sau chị có rất nhiều cơ hội thưởng thức." Tống Giai cười. "Bởi vì anh ta chính là đồng nghiệp mới tới văn phòng chúng ta. Hai thùng Nước Uống Cho Quý Bà này chính là Lâm Dật đưa tới." "Không phải chứ, anh chàng đẹp trai lại đưa thứ này cho trưởng phòng Tô?" Thạch Lỵ bất ngờ nói: "Vậy hẳn là tình yêu chân thành." "Tình yêu chân thành?" "Đúng vậy, đây mới gọi là trong lòng có trưởng phòng Tô. Người đàn ông như vậy mới xứng gả cho." "Nói linh tinh gì đấy?" Tô Cách thật ngại nói: "Hai người có ai cần thì nhanh lấy đi. Nói chung, đừng để tôi nhìn thấy thứ này." "Trưởng phòng Tô không cần, tôi giúp chị thu về, mang về nhà cho mẹ tôi uống." Thạch Lỵ trêu ghẹo. Tô Cách: ... Lẽ nào tôi đã ngang hàng với phụ nữ trung niên? Nói thì nói như thế, nhưng Thạch Lỵ cũng không lấy đi. Vừa rồi chỉ nói đùa mà thôi. Người ta mua cho trưởng phòng Tô, mình lấy đi thì coi ra gì. Sau đó, ba người trở về văn phòng. Tô Cách tức giận không nói một lời. "Chị Tô, chị bớt giận. Tuy người ta mua Nước Uống Cho Quý Bà, nhưng chứng tỏ Lâm Dật rất quan tâm chị. Người bình thường không được đối xử như vậy đâu." Tống Giai khuyên bảo. "Lẽ nào em cũng thấy chị sắp tới thời kỳ mãn kinh?" "Thế thì không đến nỗi. Nhưng hiện giờ chị cũng gặp áp lực lớn, uống nhiều chút loại nước đó điều trị bản thân cũng là điều tốt mà." "Chị thấy em không cần tiền lương tháng này nữa đúng không." "Đừng mà chị Tô. Em chỉ đang trình bày sự thật thôi mà." Tống Giai cười hì hì nói. "Tại sao tôi cảm thấy việc này có gì không đúng." Thạch Lỵ nói: "Vừa nãy cô nói Lâm Dật mới đi làm, làm sao lại xung đột với chị Tô?" Tống Giai thuật lại sự tình ngày hôm trước một lượt cho Thạch Lỵ. Thạch Lỵ bỗng tỉnh ngộ. "Thật không nhìn ra, còn là một gã ăn chơi trác táng." "Không thế thì sao, bằng không chị Tô đã không như vậy." "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh ta đẹp trai như thế, nếu mà không chơi bời một chút thì thật có lỗi với khuôn mặt." Thạch Lỵ nói với vẻ hưởng thụ. "Coi như bị chơi đùa một phen chắc cũng rất thích thú đây." "Xong rồi xong rồi, chị Thạch sa đọa rồi." Tống Giai thốt lên: "Lời này mà nói ra, anh rể phải đặt chỗ nào!" "Sợ cái gì, chị chỉ thổi phồng tinh thần thôi, còn thân thể vẫn thuộc về chồng chị!" Tô Cách yên lặng nhìn Thạch Lỵ. "Ngươi như hai cô mới nguy hiểm nhất, sớm muộn gì cũng có chuyện." Thạch Lỵ cười hì hì nói: "Có chuyện cũng không cần gấp, không xảy ra chuyện thế là được." Tô Cách: ... Đây là lời lẽ lang sói cỡ nào! "Chị Tô, em thấy việc này vậy là đủ." Tống Giai nói. "Lâm Dật tìm được đơn vị thực tập xem như đã giúp chúng ta hoàn thành việc lớn. Chị cũng đừng bám vào tác phong của anh ta mà mãi không buông." Nói đến chuyện thực tập, lửa giận của Tô Cách tiêu đi không ít. Học sinh có chỗ thực tập, mình cũng yên lòng. "Chị Tô, em cảm thấy Lâm Dật cũng rất tốt. Người ta có cuộc sống riêng, chúng ta không quản lý được." Tống Giai nói: "Mấy ngày trước, thầy Triệu ở khoa vật lý còn mời em đi nhảy đây, chẳng lẽ chúng em cũng coi như người xấu?" Nghe Tống Giai nói như thế, Tô Cách cũng cảm thấy mình hơi quá đáng. Dù sao Lâm Dật cũng không ảnh hưởng đến người khác. Mình không có tư cách nhắm vào hắn mãi dược. "Được thôi, vậy thì khảo nghiệm cậu ta một chút. Chị muốn xem cậu ta có thích ứng với công việc này hay không." Tô Cách nói: "Dù sao cũng là cuộc sống khổ cực, không thể ba ngày đánh cá hai ngày đan lưới được." "Chị Tô muốn thử thách anh ta thế nào?" Tô Cách nhìn Thạch Lỵ nói: "Ngày mai em có môn tự chọn đúng không?" "Ừ, 《 Quy hoạch cuộc sống và nghề nghiệp cho sinh viên đại học》." Ở trường đại học, để làm phong phú sinh hoạt của sinh viên, trường học sắp xếp đủ loại môn học tự chọn. Trường học càng tốt, khóa học tự chọn càng có chất lượng cao. Như trường đại học cấp không cao như thế này, chất lượng môn tự chọn không có ý nghĩa thực tế nhiều, có thể nói là hình thức hơn ý nghĩa. Đặc biệt như môn 《 Quy hoạch cuộc sống và nghề nghiệp cho sinh viên đại học》 này, ý nghĩa thực tế hầu như là con số không. Chỉ cần đến cuối kỳ thi một lần, hầu hết sinh viên đều đạt. "Bình thường sinh viên đi học môn đó không đủ ba mươi phần trăm đúng không?" Tô Cách hỏi. Thạch Lỵ nhún vai, vẻ khá bất đắc dĩ. "Trước kia hầu như sinh viên đi học toàn để ngủ bù. Học kỳ sau đừng sắp xếp cho tôi loại khóa học bỏ đi này nữa, tôi sắp điên rồi." "Giao môn này cho Lâm Dật đi. Cô đừng lên lớp nữa." Tô Cách nói. "Nếu tỉ lệ điểm danh thấp hơn 95%, tiêu chuẩn sát hạch sẽ bị liệt điểm D, liên tục khấu trừ tiền thưởng ba lần, tiền lương giảm một nửa, cho cậu ta chút áp lực, để cho sau này bớt cợt nhả với tôi. Làm như hắn là trưởng phòng không bằng." "Không phải chứ, phóng mắt khắp các khóa học trong trường chúng ta, tỉ lệ điểm danh cao nhất mới có 91%, hơn nữa đó còn là môn bơi lội. Một môn như《 Quy hoạch cuộc sống và nghề nghiệp cho sinh viên đại học》lại có ai muốn đi học chứ." Tống Giai nói. "Chẳng thế thì sao?" Thạch Lỵ nói: "Vốn tiền lương các trợ giảng như chúng ta đã không cao, chỉ sống bằng chút tiền thưởng kia. Nếu chị còn trừ như thế, Lâm Dật làm sao sống." "Đúng, người ta còn mua cho chị hai thùng Nước Uống Cho Quý Bà đây, cũng tốn không ít tiền." "Tôi mới hai mươi chín tuổi! Đừng đề cập chuyện Nước Uống Cho Quý Bà với tôi nữa!" Nói xong, Tô Cách xoay người đi vào văn phòng, không còn mặt mũi gặp người nữa rồi. "Sao tôi cảm giác hai người họ giống như đôi oan gia hoan hỉ." Thạch Lỵ phì một tiếng nói. "Thật sự có cảm giác đó." Tống Giai cười hì hì nói: "Dù sao Lâm Dật đẹp trai như vậy, cô gái nào mà chẳng động lòng." Lúc này, trên diễn đàn mạng của trường Sư Đại đang rất nhộn nhịp. Một bài đăng tên là [Thân phận nam thần thần bí lộ ra ánh sáng]. Trong mấy phút ngắn ngủi, bài đăng đã nhanh chóng lao lên đầu. "Các cư dân sưu tầm cái đẹp, có tin tức to lớn bùng nổ đê! Gần đây nam thần thần bí ẩn trốn trong trường học tên là Lâm Dật, không phải học sinh trong trường chúng ta, mà là trợ lý ủy ban Đoàn ủy của trường!" "Ai cha cha, vậy mà lại là giảng viên trong trường chúng ta! Thật quá kích thích." "Vốn chất lượng nam sinh trong trường chúng ta đã không ra gì, bây giờ giáo viên nam thần đến rồi, bọn họ càng không thể nào nhìn nổi." "Không xong rồi, mùa xuân của tôi tới rồi." "Tôi cược năm mươi học sinh tệ, có ai biết tình huống khác của giảng viên nam thần không? Có sắp xếp môn học hay không, thật muốn lên lớp của thầy ấy." "Bình thường giảng viên của phòng Đoàn ủy đều kiêm chức những môn học tự chọn không quan trọng. Có lẽ giảng viên nam thần cũng sẽ kiêm chức." "Tôi cảm giác không nhiều khả năng. Giảng viên nam thần vừa đến một ngày, không thể được sắp xếp môn học. Dù sao cũng phải cần chút thời gian." "A a a! Rất muốn lên lớp của giảng viên nam thần, tâm thiếu nữ của lão phu!" "Mọi người đừng gấp. Sau đây tôi sẽ cập nhật thêm càng nhiều tin tức về giảng viên nam thần hơn…" ------ Dịch: MBMH Translate