Chương 96: Lúc Tôi Lái Lykan Còn Không Tinh Tướng Như Cô

Đi ra khỏi văn phòng, Lâm Dật bước lên chiếc FAW của mình. Lúc này, Tất Tùng Giang gọi tới. Trước đây Lâm Dật đi bến cảng Vọng Giang mở cuộc họp đã từng thông báo cho họ là anh muốn cải tạo nâng cấp bến cảng. Hôm nay chắc là có thông tin gì rồi. "Lâm tổng, ngài hiện tại có rảnh không?" "Có chuyện gì, nói thẳng là được." "Là như vậy, ngày thứ hai sau cuộc họp, chúng tôi đã phát phương án mời thầu ra. Có hai công ty chuẩn bị ra giá, hôm nay sẽ mang theo phương án tới đây. Chuyện lớn như vậy cần Lâm tổng quyết định." Tất Tùng Giang thông báo. "Nếu như Lâm tổng không có thời gian, tôi sẽ báo lại cho họ để hôm khác." "Không cần, hiện giờ tôi có thời gian." "Vậy tôi chờ ngài ở công ty." "Được." Tắt điện thoại, Lâm Dật không vội gọi cho Vương Thiên Long. Xử lý xong chuyện bến cảng Vọng Giang rồi lại thông báo cũng vừa kịp. Quyết định xong, Lâm Dật lái chiếc FAW của mình tới bến cảng Vọng Giang. Từ xa, nhìn toàn cảnh bến cảng, Lâm Dật cười. Bước đầu tiên mở rộng lãnh thổ sẽ bắt đầu từ đây. Quay một vòng trong bãi đỗ xe, Lâm Dật mới tìm được chỗ trống, nhưng không đợi anh vào vị trí đã có người bên cạnh hô lên: "Quay xe chú ý một chút, đừng đụng vào xe của tôi!" "Đang nói chuyện với tôi hả?" Lâm Dật thò đầu nhìn ra, thấy bên trái của mình có một người phụ nữ mặc váy liền thân màu đen, mái tóc dài màu đen uốn xoăn, gương mặt trang điểm đậm, chân đi giày cao gót chỉ hận trời quá cao, mùi vị khá phong trần. "Trừ anh ra còn có ai khác sao?" Lâm Dật đảo mắt, phát hiện phía sau người phụ nữ kia có một chiếc Audi A8, cao hơn FAW của hắn vài đẳng cấp. "Yên tâm, không chạm tới xe của cô đâu." Lâm Dật thuận miệng nói. "Tôi sợ anh sẽ đụng đấy." Người phụ nữ cầm túi giấy nói: "Xe tôi giá hơn một triệu, nếu bị đụng phải, có bán anh đi cũng không đền nổi đâu." Lâm Dật cười, lái Audi A8 thôi mà còn đòi tỏ ra ưu việt hả? "Không phải lái A8 thôi sao. Lúc tôi lái Lykan còn không tinh tướng như cô." "A8 thôi? Lái Lykan?" Người phụ nữ bật cười: "Làm sao, có phải tôi lái chiếc xe giá hơn triệu tệ làm tổn thương lòng tự tôn của anh? Tôi thấy là anh nằm mơ lái Lykan chứ gì? Đồ nghèo kiết xác(*)!" (*)Nguyên gốc: "Điếu tia" - 吊丝 - Diaoxi, là một thuật ngữ của Trung Quốc nói về một người đàn ông bình thường, không nhà không xe hơi Nói xong, người phụ nữ mặc váy đen nện giày cao gót lộp cộp rời đi. Lâm Dật không nói gì. Con người thời này lúc nào cũng chất chứa lệ khí trong lòng thế sao? Có phải là mình cũng nên kiêu căng hơn một chút? Sau khi đỗ xe xong, Lâm Dật đi về phía tòa nhà văn phòng của bến cảng. Lúc này, hai bên bàn dài của phòng họp đang có hai mươi mấy người, bầu không khí nghiêm nghị mà căng thẳng. "Quan tổng, nếu như tôi nhớ không lầm, đây đã là lần thứ ba chúng ta gặp nhau vì cùng để ý đến một hạng mục." Người đàn ông vừa nói mặc âu phục, đeo kính cận, nụ cười hờ hững đầy vẻ tự tin. Tên ông ta là Nhâm Vĩnh Tuấn, là tổng giám đốc công ty TNHH thiết kế Reid Trung Hải, có thể kể đến là công ty thiết kế hàng đầu Trung Quốc. Ngồi đối diện Nhâm Vĩnh Tuấn là một người phụ nữ mặc áo đỏ chừng ba mươi tuổi, gương mặt tròn đẹp đẽ, có vẻ xinh đẹp đáng yêu. Người phụ nữ tên Quan Nhã, là tổng giám đốc kiêm kiến trúc sư trưởng của công ty thiết kế Nhã Lạc Trung Hải. Cũng là một người cạnh tranh đấu thầu hạng mục lần này. "Vậy cũng chỉ có thể nói oan gia ngõ hẹp." Quan Nhã bình tĩnh đáp lời, trong mắt chứa đầy vẻ đề phòng. Trong bảng xếp hạng công ty thiết kế toàn quốc, công ty của Quan Nhã không chiếm được ưu thế, lần này cạnh tranh đấu thầu không có bao nhiêu phần thắng, toàn nhờ vận may. "Tốt xấu gì cũng là bạn cũ, lòng oán giận của cô cũng lớn quá." Nhâm Vĩnh Tuấn cười nói: "Không phải chỉ tranh lấy hai lần thầu của các cô sao, còn nhìn tôi như kẻ thù ấy." "Thắng bại là chuyện thường của nhà binh. Tuy hai lần trước chúng tôi đã thua, nhưng lần này chúng tôi chuẩn bị đầy đủ hơn nhiều. Anh đừng quá tự tin." "Tôi biết, Nhã Lạc các cô chủ yếu đánh mảng thiết kế cảnh quan ngoại thất, còn chúng tôi chủ yếu mạnh nội thất. Nhưng lần này chúng tôi có bù đắp sở đoản ngoại thất, cho nên ưu thế của các cô không còn lại chút nào đâu." "Nhâm tổng nói vậy, tôi không thể gật bừa." Quan Nhã thản nhiên đáp lời. "Trên 60% nhà thiết kế cảnh quan ngoại thất xuất sắc đều ở công ty chúng tôi. Cái gọi là bù đắp sở đoản của anh e là còn chênh lệch nhất định so với chúng tôi." Nhâm Vĩnh Tuần lắc lắc ngón tay, cười nói: "Trong nước tự nhiên không có nhân tài nào để chọn, nhưng nước ngoài thì sao? Quan tổng đừng quên việc này chứ?" "Anh có ý gì?" "Nói thật cho cô biết. Chúng tôi đã bỏ nhiều tiền mời tiên sinh Kyle làm cố vấn thiết kế trưởng cho chúng tôi." Nhâm Vĩnh Tuấn nói: "Quan tổng là người kiệt xuất trong giới thiết kế, chắc cô biết tiên sinh Larry Keller là ai chứ." "Các người lại kéo được tiên sinh Larry Keller về rồi!" Nghe được tin này, Quan Nhã đứng ngồi không yên. Đừng nói cô, dù là một người mới trong nghề cũng biết biết danh tiếng của Larry Keller! Đảo cây cọ nổi tiếng ở Dubai chính là do ông ấy thiết kế. Nếu Nhâm Vĩnh Tuấn thực sự tìm ông ấy tới làm cố vấn thiết kế, vậy ưu thế bên mình quả thực không còn sót lại chút gì. "Đúng, đừng hoài nghi tôi. Tôi xưa nay không nói chơi." Đội thiết kế bên Quan Nhã có vẻ thiếu tự nhiên. Vốn tiếng tăm đã không chiếm ưu thế, nếu đối diện còn kéo cả Larry Keller về trấn nhà, muốn thắng hạng mục này quả thực khó càng thêm khó. Trong lúc này, tiếng giày cao gót cộp cộp truyền tới. Người phụ nữ mặc váy liền thân màu đen đi vào. "Thiên Thiên, sao lại tới đây. Em sắp muộn rồi." Nhâm Vĩnh Tuấn nói. "Vừa nãy ở bãi đỗ xe gặp phải người lái FAW nghèo kiết, em sợ hắn đụng phải xe của em nên đứng ở đó nhìn một hồi." Người phụ nữ này tên Từ Thiên Thiên, là trợ lý cao cấp của Nhâm Vĩnh Tuấn, cũng là người nổi tiếng trong giới thiết kế. Cô ta đã từng học cùng trường Thanh Hoa Mỹ Viện với Quan Nhã, nhưng vướng tài năng bản thân nên phát triển không bằng Quan Nhã. Dù vậy, cũng là người khá có tiếng tăm. "Lần này coi như thôi, lần sau nhớ tới sớm một chút. Trường hợp quan trọng như vậy, nếu đến muộn sẽ bị người ta cho rằng chúng ta không chuyên nghiệp." "Biết rồi Nhâm tổng." Nói xong, Từ Thiên Thiên nhìn Quan Nhã: " y u, Quan tổng còn chưa đi sao? Còn muốn mài sát ở nơi này?" "Đừng tưởng các người kéo được Larry Keller về là nắm chắc phần thắng. Một người nước ngoài làm sao có khả năng hiểu rõ thị trường và thị hiếu của người Trung Quốc chúng ta. Trên tay chúng tôi vẫn có ưu thế." "Cô vẫn không thấy quan tài không đổ lệ như trước. Cần gì chứ." Từ Thiên Thiên cười mỉa mai. "Nếu tôi là cô, tôi đã sớm bỏ đi, đỡ lát nữa mất mặt." "Có thời gian tưởng tượng thì nên suy nghĩ thêm phương án đấu thầu đi, cần gì phí nước bọt ở đây." Từ Thiên Thiên nhún vai một cái: "Vậy cứ chờ xem. Đối với Nhã Lạc các cô, chúng tôi thực chưa từng thua." Đúng lúc này, ngoài hành lang lại có tiếng bước chân. Cửa phòng họp bị đẩy ra, Tất Tùng Giang dẫn Lâm Dật đi vào. "Lâm tổng, mời tới bên này." ------ Dịch: MBMH Translate