Chương 9: Đông Khách

"Quá rẻ, ngày mai phải đến nữa!" "Sau này cứ ăn trưa ở đây thôi!" "Vị ngon thật." Sau một hồi ăn như gió cuốn, Chu Hiểu ăn sạch cơm hộp trong đĩa. Ngẩng đầu lên nhìn, được lắm, trước xe đẩy lại xếp một hàng dài! Mới 11 giờ 50 trưa mà thôi. Những người này không ngủ trưa hay đi làm sao? Thật là cuồng nhiệt! "May mà đến sớm." Lưu Phi nhìn thấy tình hình này, cảm thán một câu. Nghe vậy, Chu Hiểu gật đầu: "Ngày mai chúng ta cũng đến sớm hơn nhé, tình hình này tôi sợ đến muộn sẽ không còn chỗ!" "Vừa nãy cậu còn nói đi vòng 15 phút đến đây không đáng mà?" "Ai mà biết lại ngon như vậy! Một quầy hàng vỉa hè mà có cả đống người xếp hàng ăn cơm hộp, nói ra cũng chẳng ai tin đâu!" "Quán này thực sự ngon! Vậy ngày mai đến sớm hơn." Giang Phong cũng không ngờ rằng việc buôn bán lại tốt như vậy. Mới ngày thứ hai thôi, được lắm, hàng người xếp dài dằng dặc! Giang Phong vừa xào xong món ăn, ngẩng đầu nhìn lên, thấy đội xếp hàng thật dài. Khu vực xung quanh đây đều là nhà dân. Nơi mọi người thường xuyên lui tới là công viên Hồng Sơn. Hơn nữa, người già và người trẻ đều đông, người già thường rất nhiệt tình, hễ có chuyện gì mới lạ sẽ kể cho hàng xóm láng giềng nghe. Qua lại vài lần, mọi người đều biết rằng có một quán hàng rong đặc biệt ngon, cơm hộp được làm ngon tuyệt đỉnh! Giang Phong hiện tại nhiều nhất chỉ có thể nhận 5 đơn cùng một lúc. Sau khi nhận 5 đơn, sẽ yêu cầu những người xếp hàng đợi một lát. Làm xong rồi mới nhận tiếp. "Nhóm tiếp theo, mọi người muốn ăn gì?" "Tôi muốn hai món mặn một món rau, thịt sợi xào chua ngọt và sườn xào chua ngọt, thêm nấm xào rau xanh." "Tôi muốn cơm thịt sợi xào chua ngọt" "Tôi muốn thịt xào dẫn dã và sườn xào chua ngọt, thêm nấu hương cải xanh." "Tôi muốn phần cơm thịt sợi xào dân dã và sườn xào chua ngọt." "Tôi muốn cơm sườn xào chua ngọt." 5 vị khách phía sau đã nói món ăn mà họ muốn. Giang Phong sắp xếp lại một chút, rồi bắc chảo lên bếp, bắt đầu bận rộn xào nấu. Đổ dầu vào chảo nóng, cho thịt đã ướp vào, chỉ cần đảo nhẹ, mùi thơm hấp dẫn của thịt xào đã lan tỏa ra ngoài. Những người xung quanh ngửi thấy mùi này, chỉ cảm thấy bụng đói cồn cào. Nhưng hàng đã xếp dài, họ chỉ có thể chờ đợi. Cùng lúc đó, chiếc xe của đội trật tự đô thị từ xa từ từ tiến đến. Nguyên tắc quản lý của thành phố này là cho phép bán hàng rong, nhưng không được lấn chiếm lòng đường, không được ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị. Đội trật tự đô thị sẽ phê bình và phạt những quán hàng rong vi phạm quy định. Giang Phong chọn vị trí là góc công viên, cách đường một khoảng, không ảnh hưởng đến người đi đường. Không ít người đi đường nhìn thấy tình hình bên này, tò mò nhìn qua. Hiếm khi thấy hàng người xếp dài như vậy ở góc công viên. Chẳng lẽ có công ty nào đang phát trứng miễn phí? Đội trật tự đô thị cũng chú ý đến tình hình ở góc công viên. Triệu Nam (đội trật tự đô thị): "Tình hình gì vậy? Sao nhiều người xếp hàng thế? Còn có người già nữa, có phải có người bán thuốc bổ đang lừa đảo ở đó không!" Tiền Binh (đội trật tự đô thị): "Đi, đến xem thử, đừng để bị lừa." Cả hai đều mặc đồng phục trật tự đô thị, lái xe của đội trật tự đô thị, nhanh chóng đến góc công viên Hồng Sơn. Họ nhìn về phía đầu hàng. Chỉ thấy một chàng trai trẻ mặc trang phục đầu bếp, đang vung muôi trên chiếc xe bán hàng rong. Xung quanh còn có mấy người, như đang giám sát vậy. Hai người hơi ngơ ngác. Triệu Nam đi đến một quầy bán xúc xích nướng, hỏi: "Chiếc xe bán hàng rong đó là sao vậy? Sao nhiều người xếp hàng thế?" Người bán xúc xích nướng nhìn thấy đội trật tự đô thị thì hơi hãi, vội vàng đáp: "Vì món ăn rất ngon, một người truyền mười, mười người truyền trăm, nên việc buôn bán mới tốt lên." "Mới bán hàng rong được hai ngày, khách hàng đã bắt đầu xếp hàng rồi." Nghe thấy lời của người bán hàng rong, Triệu Nam và Tiền Binh nhìn nhau, không dám tin. Hai người nhìn về phía Giang Phong. Chàng trai trẻ nấu ăn này trông dáng vẻ tuấn tú, vậy mà lại có bản lĩnh đến thế? "Chỉ vì nấu ăn ngon? Mà nhiều người xếp hàng như vậy?" Triệu Nam lại hỏi. "Thực sự rất ngon, lúc cậu ấy đến tôi đã gọi một phần cơm thịt sợi xào chua ngọt, không chê vào đâu được." "Ăn xong bây giờ bụng vẫn còn thấy thoải mái." Người bán hàng rong đáp. Triệu Nam và Tiền Binh nhìn nhau. "Hay là, chúng ta cũng xếp hàng nếm thử xem sao? Dù sao cũng đang rảnh!" Triệu Nam nói. Tiền Binh nhìn thấy nhiều người xếp hàng như vậy, trong lòng cũng tò mò. Hơn nữa, mùi thức ăn Giang Phong xào quá thơm, ngửi thấy đã đói rồi. Hai người vốn định tuần tra một vòng, rồi quay về đơn vị ăn trưa. Nhưng hôm nay gặp phải hàng người dài như vậy, cần phải điều tra rõ sự thật. "Đi, xếp hàng xem thử." Tiền Binh đồng ý với đề nghị của Triệu Nam.