Chương 41: Không sai, ta có tự tin

“Cái… Cái này là ý gì?” “Tuyệt diệu… Tuyệt diệu…” Vương Du vừa đi, cả tửu lâu lại nhốn nháo, mọi người vây quanh tờ giấy, chăm chú đọc hai câu thơ. Người hiểu thì đã vỗ tay khen ngợi, kẻ không hiểu thì chỉ cảm thấy dễ nghe, nhưng không rõ ý nghĩa. Thế nhưng, Lã Toại đứng đực ra đấy, mãi không thể hạ bút, hành động ấy lọt vào mắt mọi người. “Hắn sao không viết nữa?” “Viết… Còn viết thế nào được? Ngươi có biết hai câu thơ này hay đến mức nào đâu!” Trong đám đông cũng có người đọc sách, vừa nhìn thấy hai câu thơ, đều cảm thấy tiếc thay cho Lã Toại. “Đừng nhìn hai câu thơ này không có điển tích gì, nhưng từng câu từng chữ đều trau chuốt, tươi đẹp như hoa… Ngươi đọc kỹ sẽ thấy như lạc vào chốn thần tiên.” “Không chỉ có thế, ngươi còn chưa nhận ra điểm hay nhất của hai câu này đâu!” Một người vừa nói xong, lập tức có người khác bổ sung. “Từ xưa đến nay, những câu từ miêu tả nữ tử nhiều vô số kể, nào là da trắng như tuyết, eo thon như dải lụa, nào là hơi thở thơm như hoa lan, da thịt mịn màng, xương cốt cân đối… Thậm chí còn có cả những câu như ánh mắt truyền tình, khéo léo ứng đối… Nhưng tất cả đều là tả về hình dáng của nữ tử. Duy chỉ có hai câu “Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung” của Tri huyện đại nhân là tả được cái thần.” Lúc này, người hiểu chuyện lại lên tiếng giải thích. “Nếu Tri huyện đại nhân mà viết phu nhân da trắng đẹp đẽ, dáng người yểu điệu, vậy chẳng khác nào là đang viết những lời ong bướm sao? Tri huyện phu nhân sao có thể giống những nữ tử tầm thường kia? Thế nhưng, hai câu thơ này không hề miêu tả bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể, lại có thể viết ra được cái thần, cao… Thật sự là quá cao!” Hít~ Mọi người lúc này mới ngộ ra, đồng loạt hít một hơi. Chỉ trong chốc lát, một câu thơ kinh thế hãi tục đã ra đời? Thế này còn viết tiếp thế nào? Chẳng trách Lã Toại đứng im như phỗng, đổi lại là ai cũng không thể viết tiếp được! Câu đầu đã quá mức mộng mơ, tuyệt đẹp rồi, viết tiếp mà tầm thường thì cả bài thơ sẽ hỏng bét! “Ha ha ha… Ta đã nói rồi, Tri huyện đại nhân của chúng ta là bậc tài danh của triều đình, tên nhóc nhà ngươi không biết tự lượng sức mình, còn dám so tài với đại nhân, nếu không phải đại nhân nể mặt, e là ngươi còn không có cơ hội cầm bút đâu!” Lúc này, mọi người mới hiểu ra dụng ý của Vương Du khi cố tình đề nghị hai người cùng chung một bài thơ. Nếu như mỗi người một bài, e rằng bài của Lã Toại đã sớm bị chê bai không còn một manh giáp, bây giờ không viết ra được, còn có thể lấy cớ là không quen thuộc chủ đề. Dù sao chỉ cần không viết là không tính là thua! Chắc là ý này! “Lã công tử, ngươi mau viết đi, sao lại không viết nữa?” Những kẻ hóng hớt đã bắt đầu chế giễu. “Không viết ra được thì cứ nói thẳng, viết đại vài chữ cũng được, cho chúng ta mở mang tầm mắt, xem thử trình độ của một trong tứ công tử Bạc Dương thành… À, nghe nói ngươi là người nổi tiếng văn võ song toàn đấy.” Ha ha ha… Lã Toại nhìn trái nhìn phải, tâm trạng hiện tại đừng nói là viết, ngay cả động bút cũng không nổi. Vả lại, câu thơ của đối phương quả thực rất hay, hắn nhất thời không nghĩ ra được câu nào có thể kết thúc một cách hoàn mỹ. Vương Du, Vương Du! Vì muốn làm nhục ta mà bày ra kế hoạch dài hơi như vậy! Hay cho một vị Tri huyện! Hừ! Lã Toại hất tay áo, cúi đầu bước nhanh ra ngoài, mặc kệ những tiếng cười nhạo xung quanh. Mọi người được dịp cười lớn, còn Diệp Khinh Trúc ngồi một bên xem hết mọi chuyện từ đầu đến cuối thì lẩm bẩm: “Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung… Quả là một bài thơ hay!” “Phong chủ cũng thấy hay sao?” Nhiệm vụ của Từ Chính Hổ đã hoàn thành, nên không đi cùng Vương Du nữa, dù sao nếu hắn đi cùng, dễ khiến Diệp Phong chủ nghi ngờ là hắn đứng về phía Vương Du, Vương Du có ơn với Từ gia, ân tình này chắc chắn phải báo đáp, nên lúc này coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, hắn bèn đi theo Diệp Khinh Trúc. “Ta chưa từng nghe qua câu thơ nào tả về nữ tử như vậy.” Diệp Khinh Trúc nhìn đến ngẩn người, những lời bàn tán xung quanh lọt vào tai… Ả kia thật là khó chơi! Tại sao lần nào nàng ta cũng thua? Dù trong lòng không cam tâm, nhưng Diệp Khinh Trúc chưa từng thắng Vũ Mộng Thu lần nào. …… Xe ngựa chậm rãi di chuyển trên đường phố. Ngoài xe là Hạ Cúc và Xuân Mai đang đánh xe, còn Vương Du và Vũ Mộng Thu ngồi đối diện nhau. Vũ Mộng Thu chống cằm, nhìn chằm chằm vào mặt Vương Du… Nhìn lâu như vậy, khiến người ta sởn gai ốc. “Nương tử, nàng làm gì vậy? Tuy rằng tướng công của nàng rất anh tuấn, lại còn có tài, nhưng cũng không cần phải nhìn như vậy chứ. Nhìn riết rồi sẽ thành ra ngày nào cũng phải nhìn…” Vương Du cười nói. “Hừ! Chàng không định giải thích một chút sao?” Vừa rồi có người ngoài, Vũ Mộng Thu không tiện so đo với Vương Du. Bây giờ chỉ còn hai người. Đóng cửa lại, nên tính sổ rồi! “Khụ khụ… Còn giải thích gì nữa? Nương tử, nàng đều thấy cả rồi. Ban đầu ta đúng là muốn mượn sức mạnh của Chân Vũ môn để tiêu diệt đám thủy phỉ của Xa Ngư bang, nàng cũng biết Thạch Thiếu Hùng nhiều lần uy hiếp ta, bây giờ tin tức hắn bị bắt e là đã truyền đến Tam Giang lưu vực rồi, ta không chuẩn bị trước thì sao được?” Dù sao thì Vương Du cũng có lý do chính đáng. “Vậy mà lại đi cầu xin những kẻ đã bại dưới tay ta?” Vũ Mộng Thu trừng mắt, vẻ mặt đầy ẩn ý. “Ta… Ta nào biết bọn họ là bại tướng dưới tay nương tử chứ. Nếu ta biết nương tử lợi hại như vậy, cho dù có phải quỳ xuống cầu xin, ta cũng sẽ nhờ nương tử giúp đỡ!” Vương Du nghiêm túc nói. Nam tử hán đại trượng phu có thể co có thể duỗi, nói vài lời ngon ngọt với thê tử thì có là gì. Dù sao ra ngoài, ta không nhận đâu. Xin lỗi, ta sai rồi… Lần sau, ta còn dám! “Được thôi, vậy chàng quỳ xuống đi!” Ơ… “Nương tử, sao nàng có thể nói ra những lời máu me như vậy?” Vương Du nhìn xung quanh, muốn tìm chủ đề để nói, đột nhiên nhìn thấy có một quán bán đồ ăn vặt ở ven đường. Hắn vội vàng bảo dừng xe, tự mình xuống xe mua một bát mang lên. “Chè tuyết yến hạt sen, giải nhiệt. Nương tử chắc chưa ăn sáng đâu, mau ăn thử đi…” Vốn dĩ Vũ Mộng Thu còn đang giận, nhưng đi một vòng như vậy, cơn giận cũng đã tiêu tan, hơn nữa, mỗi lần Vương Du nói chuyện trước mặt nàng, đều không đứng đắn, nàng phải cố gắng lắm mới nhịn được cười, nếu không thì mất hết uy nghiêm. Bây giờ còn có đồ ăn, nàng bèn nhận lấy, ăn thử một miếng. Mát lạnh, ngọt ngào. Ăn vào thật thoải mái, nàng ăn thêm vài miếng nữa. “Bài thơ chàng viết cho ta là gì vậy?” Từ lúc ra khỏi tửu lâu, Vũ Mộng Thu đã muốn hỏi, nhưng vì muốn giữ uy nghiêm nên mới nhịn xuống. “Ta viết cho nương tử, đương nhiên là bài thơ hay.” “Vậy chàng không sợ hắn đối lại được sao?” Vũ Mộng Thu không am hiểu thơ ca, lúc nhỏ cũng từng học qua, nhưng không hiểu lắm. Trong lòng nàng, Vương Du viết được thì viết, không viết được cũng không sao. Nhưng vì nghe nói đề tài là nàng, nên nàng tò mò! “Hắn… Không có bản lĩnh đó đâu.” Hừ! Ngươi nghĩ những bài thơ lưu truyền ngàn năm, đến tận bây giờ vẫn được người người nhà nhà truyền tụng là dựa vào đâu? Đừng đùa nữa. Tuy chúng ta không nhớ nhiều thơ, nhưng mỗi bài đều là tinh hoa được thời gian mài giũa, bao nhiêu người xưa nay đều phải thán phục, nào phải loại người như hắn có thể sánh bằng? Còn tứ công tử gì đó, thật là, mèo chó gì cũng có thể tự phong danh hiệu cho mình. Theo Vương Du thấy, những người xứng đáng được gọi là thiên cổ kỳ tài chỉ có ba người, Tào Tháo, Lý Bạch và Tô Thức. Hắn mượn thơ của một trong số đó, đủ để áp đảo đám công tử bột kia rồi. “Này~” Đột nhiên, Vũ Mộng Thu đưa nửa bát chè cho hắn. “Nàng ăn đi.” “Ta no rồi, chàng cũng chưa ăn sáng mà.” Hai người cùng ra ngoài, sao có thể không biết đối phương đã ăn gì? Vương Du thấy Vũ Mộng Thu không còn giận nữa, liền nhận lấy bát chè. Uống một hơi hết sạch. Thơm ngon đến tận môi… Ừm, môi?