Chương 2: "Đùa ác"

"Thật có lỗi, tôi không biết lại có tình huống như vậy." Ryan rất lễ phép nói tiếng xin lỗi với Lumen. Lumen "hắc hắc" cười nói: "Cái này có phải giá trị một ly 'Lục tiên nữ' nữa không?" Không đợi Ryan trả lời, anh ta lại dời đi đề tài: "Người từ bên ngoài, mọi người đến Cordouan làm gì, thu mua lông dê, da thuộc?" Không hề ít cư dân Cordouan chăn dê để sinh sống. Ryan nhẹ nhàng thở ra không tiếng động, bắt lấy cơ hội này nói: "Chúng tôi đến gặp linh mục Guillaume Besne giáo hội 'Mặt Trời Vĩnh Hằng' ở thôn mọi người, nhưng ông ta không có ở nhà, cũng không có ở giáo đường." "Không cần nói là giáo hội nào, Cordouan chỉ có một giáo hội." Pierre uống rượu ngải cứu miễn phí của Ryan hảo tâm nhắc nhở một câu. Những người địa phương xung quanh quầy bar đều tự uống rượu, không ai trả lời vấn đề của Ryan, tựa như cái tên đó đại biểu cho cấm kỵ hoặc quyền uy nào đó, không thể tùy tiện đàm luận. Lumen uống ngụm rượu, suy tư vài giây rồi nói: "Tôi đại khái có thể đoán được linh mục ở nơi nào, cần tôi đưa mọi người đi không?" "Vậy phiền toái cậu." Leah không có khách khí. Ryan gật gật đầu theo: "Chờ cậu xuống xong ly này." "Được." Lumen nâng ly rượu lên, ừng ực ừng ực uống cạn chất lỏng màu xanh nhạt. Anh ta đặt ly xuống, đứng lên: "Đi thôi." "Thật sự rất cảm tạ." Ryan gọi Valentine cùng Leah đứng dậy, vừa thể hiện sự biết ơn đối với Lumen. Lumen trên mặt lộ ra nụ cười: "Không có gì, mấy người nghe câu chuyện của tôi, tôi lại uống rượu của mấy người, mấy người xem như là bạn bè, đúng không?" "Đúng vậy." Ryan nhẹ nhàng gật đầu. Nụ cười trên mặt Lumen càng thêm sáng lạn, vươn hai tay, tựa như muốn ôm đối phương một cái. Đồng thời anh ta nhiệt tình nói: "Thật cao hứng quen biết mấy người, những cây bắp cải của tôi." Ryan vốn chuẩn bị nghênh đón cái ôm chợt cứng đờ ra: "Bắp cải?" Vẻ mặt anh ta vừa mờ mịt vừa xấu hổ. Valentine cùng Leah cũng như thế. "Cái này là cách gọi yêu của chúng tôi đối với bạn bè, người vùng Darliege đều biết, mấy trăm năm nay đều là như thế." Lumen vẻ mặt vô tội giải thích, "Tin tưởng tôi, những bắp cải của tôi." Leah nhịn không được nhìn quanh một vòng, bám theo một chuỗi đinh đinh đang đang. Đám người Pierre lần lượt gật gật đầu, tỏ vẻ Lumen lần này không có nói dối, nhưng trên mặt bọn họ ý cười lại tựa như muốn nói, bọn họ thật cao hứng nhìn thấy người từ bên ngoài ăn không tiêu cách xưng hô thân thiết như vậy. Lumen sờ sờ cằm: "Không thích à? "Vậy tôi đổi cái khác, cũng dùng để gọi bạn bè. "Đám thỏ của tôi, đám gà con của tôi, đám vịt của tôi, đám dê con của tôi, mấy người thích cái nào?" Ryan vẻ mặt càng thêm cứng ngắc, Valentine nhíu mày. Leah vừa bực mình vừa buồn cười đáp: "Thôi cứ bắp cải đi, ít nhất nó nghe qua bình thường một chút." Hô, Ryan lặng yên thở hắt ra, đè khuỷu tay Valentine, hơi hơi gật đầu nói: "Nghe qua cũng đều là những thứ quý giá ở trong nhà." Không đợi Lumen đáp lại, anh ta nghiêng người nói với người pha chế: "Tính tiền." "2 đồng Fil." Người pha chế liếc mắt nhìn ly ở trên quầy bar. Thời điểm Ryan tính tiền, Leah dời đi đề tài: "Cái tên Lumen này cũng rất ít gặp." "Ít nhất là hay hơn so với Pierre, Guillaume gì đó." Lumen cười nói, "Cô nếu ở đây kêu một tiếng Pierre, ít nhất có một phần ba người sẽ đáp lại cô, lại kêu một tiếng Guillaume, lại có một phần ba người đáp lại cô, mà người này…" Anh ta chỉ chỉ người nam trung niên gầy gò đang uống rượu miễn phí: "Anh ta tên đầy đủ là Pierre Guillaume." Leah chỉ biết cười cười, xem như là đã nói qua được cái đề tài bắp cải kia. Trước khi rời quán bar, Lumen quay đầu nhìn qua một vòng. "Có gì vậy?" Leah tò mò hỏi. Lumen hơi suy nghĩ rồi hồi đáp: "Hôm nay không chỉ có ba người lạ là mấy người đến quán bar, trước đó còn một người nữa, cũng không biết đã rời khỏi từ khi nào." "Trông thế nào?" Ryan vẻ mặt nghiêm. Lumen hồi tưởng: "Một cô gái, rất có khí chất, vừa thấy đã biết là đến từ thành phố lớn, hình dáng thế nào thì tôi cũng không thể nói ra được, không bằng vẽ lại cho mấy người?" "Cậu cũng biết vẽ sao?" Leah đã có hiểu biết đối với bản tính của Lumen, cảnh giác hỏi ngược lại. Lumen cười nói: "Có thể không." "Vậy cứ đi tìm mục sư trước đi." Ryan bỏ qua đề tài này. Đêm ở thôn Cordouan không có đèn đường, nhưng cũng không phải đều là một mảng tối đen, trên trời cao những vì sao lập lòe mang đến ánh sáng nhàn nhạt trong yên tĩnh, hơn nữa từ cửa sổ nhà người ta ở hai bên đường cũng hắt ra ánh sáng vàng vọt, một hàng bốn người đi cũng khá vững vàng. Không bao lâu, bọn họ đã đến giáo đường "Mặt Trời Vĩnh Hằng" ở cạnh quảng trường thôn. Trời đã tối đen, tòa kiến trúc to lớn nhất của thôn này giống như dung nhập vào trong bóng đêm, có vẻ hơi mông lung. "Chúng tôi đã tới nơi này, không có ai." Valentine vẫn lạnh lùng không nói gì nhíu mày nói. Lumen cười nói: "Cửa chính không có ai không có nghĩa là chỗ khác không có." Trong khi nói chuyện, anh ta dẫn ba người Ryan vòng qua chính diện giáo đường, đi vào khu vực gần nghĩa trang. Nơi này có một cánh cửa gỗ màu nâu sậm. Không đợi Ryan gõ cửa, Lumen đưa tay qua, xoay vài cái ở chỗ ổ khóa. Kẹt một tiếng, anh ta đã mở ra cửa hông. "Cái này cũng không quá lễ phép?" Ryan nhíu mày. Leah đinh đinh đang đang gật đầu: "Chúng tôi là đến gặp mục xư, không phải đến đối phó ông ta." "Được rồi." Lumen rất tiếp nhận ý kiến đúng đắn của người khác. Anh ta đóng cánh cửa gỗ lại, nhẹ nhàng gõ gõ. "Này, có ai ở đây không, không trả lời là tôi vào đó." Anh ta ép thanh âm rất thấp, tựa như lẩm bẩm ở trong bóng đêm vậy. Trong giáo đường lặng im không tiếng động. Giây tiếp theo, Lumen lại đẩy cửa ra, chỉ chỉ vào bên trong: "Vào đi." Ryan nguyên bản muốn cự tuyệt, nhưng nhìn bóng tối sâu thẳm phía sau cửa, trầm tư vài giây rồi liếc mắt nhìn đồng bạn một cái. "Được." Anh ta sải chân đi về phía trước, thong thả nhưng kiên định. Leah cùng Valentine theo sát sau. Lúc này, Leah bốn cái chuông nhỏ màu bạc treo ở giày cùng trên khăn che mặt thế mà đều không có phát ra âm thanh. Trong hoàn cảnh tăm tối ảm đạm, bốn người tiến về phía trước. Bỗng nhiên, Ryan dừng bước chân, đè thấp giọng nói: "Tựa như có thanh âm gì đó?" "Đúng vậy." Lumen thể hiện sự tán thành. Vừa dứt lời, anh ta đẩy mạnh về một bên, rầm một cái lại mở ra một cánh cửa. Đó tựa như là phòng xưng tội của giáo đường, ánh sao ảm đạm chảy vào, chiếu ra một cái giường thấp giản dị cùng thân thể trần trụi cường tráng của một người đàn ông. Người đàn ông cường tráng nọ đang đè lên thân thể trắng bóng của một cô gái. Trong nháy mắt, mọi người đều giật mình ngẩn ra, bao gồm người đàn ông kia cùng cô gái ở phía dưới. Mấy giây sau, người đàn ông cường tráng nọ xoay qua, giận dữ hét về phía đám người Ryan: "Cái con đĩ mẹ, hành động của tụi mày đã phá hủy thần thánh của giáo hội!" Trong tiếng hô quanh quẩn, Lumen đã sớm chui ra phía sau đám người Ryan phất phất tay, tốc độ cực nhanh cười nói: "Xem ra tìm được mục sư rồi, những bắp cải của tôi, ngày mai gặp lại!" Nói đến một nửa, anh ta đã xoay người chạy về phía cửa hông, những từ phía sau tung bay theo gió, càng ngày càng bé. Giờ khắc này, trong đầu Leah, Ryan cùng Valentine đồng thời hiện ra một câu. Người trung niên tên là Pierre Guillaume kia từng nói: "Tên nhóc này là thích đùa ác với người ta nhất trong thôn đó, mọi người nhất định phải cách hắn xa một chút…" Dưới ánh sai từ trời cao rải xuống, Lumen huýt sáo lên. Anh ta hai tay đút túi, sải bước chân, nhàn nhã đi ở trên đường về nhà. "Mục sư quả nhiên đang vụng trộm với phu nhân Pouaris. "Những người từ bên ngoài đến này nhìn qua đã biết là có chút thân phận, mục sư khẳng định không làm gì với họ, hắn sẽ phải trả giá rất lớn mới có thể ngăn cản tai tiếng vụng trộm chơi gái trong giáo đường truyền ra ngoài? "Hừ, ai bảo hắn cứ để ý tới Aurore chứ, cơ hội này mình đã chờ từ lâu rồi." Nói thầm trong lòng, Lumen đã về tới nhà ở rìa thôn xóm. Đây là một căn nhà hai tầng có tầng ngầm, lầu một là phòng khách kiêm nhà bếp, có một lò nướng cùng cái bếp lớn. "Aurore! Aurore!" Lumen vừa theo thang lầu đi lên trên, vừa gọi. Không có ai đáp lại cậu. Lầu hai có ba phòng cùng một phòng tắm, lúc này đều mở rộng cửa. Lumen lần lượt nhìn lướt qua, không có thấy bóng dáng của chị. Cậu ngẫm nghĩ, đi đến cuối hành lang, rồi từ một cây thang ở đây leo lên nóc nhà. Nóc nhà màu đỏ cam bị bóng đêm tràn ngập bao phủ, ở chính giữa đang có một bóng người đang ngồi ôm hai đầu gối, lẳng lặng nhìn tinh không. Đây là một cô gái rất xinh đẹp, để một mái tóc vàng vừa dài vừa dày, đôi mắt lam nhạt, ngũ quan tươi sáng. Lúc này, ánh mắt cô chuyên chú nhìn về phía bầu trời, nhìn những điểm sáng lấp lánh đang lập lòe lên kia, vẻ mặt yên tĩnh, giống như một pho tượng vậy. Lumen không nói gì, đến bên cạnh cô ta, cũng ngồi xuống. Cậu hơi nâng đầu, nhìn ra núi rừng ở phương xa, nghe được thanh âm những cơn gió thổi qua cây cối. Không biết qua bao lâu, cô gái nâng hai tay lên, không chút giữ hình tượng duỗi cái lưng mỏi. "Aurore, em không hiểu cảnh sắc này có gì đẹp đáng để thường xuyên leo lên nóc nhà như vậy." Lumen lên tiếng. "Gọi chị!" Aurore cong ngón tay khẽ gõ đầu Lumen một cái. Tiếp theo, cô thở dài, vẻ mặt chợt trầm xuống: "Từng có một triết gia nói, trên thế giới này thứ đáng để kính sợ chỉ có hai loại, một là đạo đức trong lòng, hai là tinh không ở trên đầu." Lumen liếc mắt nhìn gương mặt hơi có vẻ u sầu của chị một cái, cố ý cười nói: "Cái này em biết, Đại đế Russell nói!" "Phốc" Aurore phì cười. Cô chợt hít hít mũi, chân mày xinh đẹp màu vàng chợt dựng thẳng: "Lại uống rượu!" "Cái này gọi là giao tiếp." Lumen thuận miệng kể lại chuyện vừa rồi, "Em gặp ba người từ bên ngoài đến…" Aurore nhịn không được cười một tiếng: "Chị thực sợ mục sự bị dọa ra gì tật bệnh gì đó." Giây tiếp theo, mặt cô chợt đổi nghiêm túc: "Lumen, không có trêu chọc mục sư nữa, ông ta sẽ không làm gì được chị, đổi người khác đến ngược lại sẽ phiền toái." "Nhưng em nhìn thấy hắn là thấy ghét rồi" Lumen còn chưa dứt lời, Aurore đã đứng lên. Cô cúi đầu nhìn về phía em trai, cười cười nói: "Được rồi, nên đi ngủ thôi, em trai mê rượu." Trong khi nói, Aurore tùy tay phất lên, tung ra một chút bụi màu bạc. Sau đó cả người cô bay lên, giống như một con chim nhỏ, từ nóc nhà thong thả bay xuống, chuyển vào cửa sổ lầu hai. Lumen lẳng lặng nhìn hết tất cả, gấp giọng hô: "Em thì sao?" "Tự đi xuống đi!" Aurore ở trong nhà không lưu tình chút trả lời. Lumen bĩu môi, nụ cười trên mặt biến mất từng chút một. Cậu nhìn điểm sáng màu bạc tắt đi ở trong bóng đêm, nhẹ giọng thở dài, lẩm bẩm: "Không biết khi nào thì mình mới có thể có được lực lượng Siêu phàm như vậy…"