Chương 4: Người chăn cừu

"Vậy chúng ta đi tìm ba của cậu." Lumen đứng bật lên. Cậu vẫn là người theo thiên hướng hành động, hơn nữa cực kỳ rõ ràng chuyện điều tra truyền thuyết trong thôn này không thể kéo dài, càng kéo dài sẽ càng dễ bị chị phát hiện, mà chị Aurore tất nhiên sẽ không cho phép mình tiếp tục. Cái này là vì ở trong mắt Aurore, truy tìm lực lượng Siêu phàm là hành vi cực kỳ nguy hiểm. Mình làm sao mà không biết có nguy hiểm, Aurore sẽ không gạt mình ở trên điểm này, nhưng cho dù phía trước là đao xếp thành núi lửa tạo thành biển, mình cũng phải đi tới, không thể để cho Aurore một mình đối mặt. Đồng thời khi đứng dậy, trong đầu Lumen cũng hiện lên suy nghĩ như vậy. Mỗi khi đề cập thế giới này càng ngày càng nguy hiểm, nghiêm túc cùng sầu lo trên mặt Aurore là không lừa được ai! Raymond Craig càng thêm mê mang: "Tìm ông ấy để làm gì?" "Hỏi truyền thuyết về Vu sư kia phát sinh cách đây bao lâu." Lumen liếc mắt nhìn Raymond một cái. Người này sao lại nghe không hiểu tiếng người như vậy? Xem ra cần phải tìm cơ hội kiểm tra thử chỉ số thông minh của hắn một chút. Raymond trên mặt tràn ngập nghi hoặc, nhìn Lumen nói: "Hỏi cái này để làm gì?" Ừm, tùy tiện tìm lý do để qua mặt tên này, hay là nói thẳng đây? Lumen nhất thời lâm vào trầm tư. Suy xét đến sau khi mình điều tra không có khả năng hoàn toàn giấu diếm được mấy người bạn này, mà lý do truy tìm chân tướng truyền thuyết này bản thân đã giống như là đang gạt người rồi, lan truyền ra ngoài cũng sẽ không có thôn dân tin tưởng, Lumen nhanh chóng có chủ ý. Cậu liền lộ ra nụ cười bình thường chỉ có khi gạt người. "Này", Raymond lui mạnh hai bước, "Cậu nói cho đàng hoàng!" Lumen chỉnh lại cái áo khoác thẫm màu cùng sơ mi vải đay bên trong, cười nói: "Mình cảm thấy truyền thuyết Vu sư kia rất đáng để suy xét." "Đáng để suy xét ở chỗ nào?" Raymond suy nghĩ một chút rồi nói. "Những lời 'trước kia trong thôn có một Vu sư' này." Lumen nghiêm túc nói, "Cậu cứ ngẫm lại, lúc mình biên chuyện gạt người, khẳng định sẽ không nói thời gian, địa điểm cùng bối cảnh mà người ta lập tức có thể xác nhận, mà truyền thuyết kia được nhắc tới rất rõ ràng, trong thôn, thôn Cordouan chúng ta, từng có một Vu sư, cái này nếu là nói dối, chẳng phải là rất dễ bị mọi người vạch trần sao?" "Nhưng đây đã là chuyện rất lâu trước kia." Raymond phản bác. "Mình cũng chỉ muốn biết từ rất lâu trước kia là từ lúc nào, họ hẳn sẽ rất dễ dàng xác nhận trong thôn lúc ấy có phải đã chết một Vu sư hay không." Lumen mỉm cười nói, "Câu chuyện này nếu có thể vẫn lưu truyền tới nay, vậy nói lên nó rất có thể thực sự từng phát sinh." Lý do này không làm cho Raymond tin phục: "Nhưng thời điểm cậu biên ra câu chuyện cũng thường xuyên dùng 'hơn một trăm năm trước' 'mấy trăm năm trước' 'thật lâu trước kia' để cho mọi người không thể chứng thực." "Cho nên mới muốn tìm ba của cậu để xác nhận đó!" Lumen làm ra vẻ mặt "biết vì sao tôi tìm ba của cậu rồi đó". "Cũng đúng", Raymond tiếp nhận lời giải thích này, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Hai người rời khỏi quảng trường, đi vào sâu trong thôn trang, Raymond rốt cuộc tỉnh ngộ lại: "Nhưng cậu vì sao phải xác nhận một truyền thuyết như vậy là thật hay là giả?" "Vu sư, là Vu sư đó! Chúng ta nếu có thể xác nhận ông ta từng ở trong căn nhà nào, sau đó được mai táng ở nơi nào, nói không chừng có thể phát hiện bí mật của ông ta, để cho bản thân cũng có được lực lượng thần kỳ siêu việt người thường." Lumen nói ra lời nói thật như là lời nói dối này. Raymond quả nhiên lộ ra vẻ mặt "cậu không cần gạt mình": "Câu chuyện này đại bộ phận đều là biên ra đến dọa trẻ con, sao có khả năng là thật? "Hơn nữa, truy tìm lực lượng Vu sư là sẽ bị ném vào tòa án đó!" Nước cộng hòa Intis ở Bắc đại lục thế giới này, thần linh có địa vị chính thống là "Mặt Trời Vĩnh Hằng" cùng "Thần Hơi nước cùng Máy móc", hai giáo hội chia cắt hầu như toàn bộ tín ngưỡng dân chúng, hơn nữa không cho phép giáo hội "Nữ Thần Đêm Tối", giáo hội "Chúa Tể Của Gió Bão" vương quốc Ruen, giáo hội "Đại Địa Mẫu Thần" vương quốc Feineibote, giáo hội "Thần Tri Thức cùng Trí Tuệ" các nước trung nam Rumberg, giáo hội "Chiến thần"đế quốc Fossack cùng ở Bắc đại lục tiến vào truyền giáo. Mà tòa án tôn giáo của giáo hội "Mặt Trời Vĩnh Hằng" luôn luôn làm cho dân chúng sợ hãi, không biết bao nhiêu dị đoan, dị giáo đồ bị đưa vào, bị đối đãi tàn khốc. Lumen ha ha cười lên: "Cậu hiện tại lo lắng để làm gì? Chính cậu cũng nói, truyền thuyết này đại bộ phận đều là biên ra, khả năng tìm được những gì Vu sư lưu lại hầu như không có. "Nói đến, cho dù thực tìm được những gì Vu sư lưu lại, chúng ta cũng không nhất định phải kế thừa loại lực lượng cấm kỵ này, hoàn toàn có thể giao cho giáo hội, đổi lấy phần thưởng của họ, ưm, làm một Vu sư, trong số vật bồi táng khẳng định có không ít tài bảo." Giáo hội trong miệng Lumen chỉ là giáo hội "Mặt Trời Vĩnh Hằng", bởi vì trong thôn Cordouan bọn họ không có giáo hội "Thần Hơi nước cùng Máy móc" —— giáo hội này thường thường tập trung ở các thành phố lớn cùng những nơi có nhà xưởng. Thấy Raymond nghe mà tim đập thình thịch, Lumen âm thầm "hắc" một tiếng, bồi thêm một câu: "Chẳng lẽ cậu thật sự muốn đi chăn cừu?" Chăn cừu trong miệng cậu cũng không phải là loại chăn cừu trong suy nghĩ của thị dân các thành phố lớn, không phải là một thành viên trong gia đình, buổi sáng mỗi ngày đuổi mấy con cừu đi ăn cỏ, trông coi chúng là được rồi. Thôn Cordouan thuộc tỉnh Gladstone địa khu Darliege, chăn cừu là một chức nghiệp, một chức nghiệp nhất định sẽ vất vả cùng cô độc. Bọn họ được chủ đàn cừu thuê, dẫn theo mấy chục thậm chí mấy trăm con cừu bôn ba qua lại ở trong vùng núi cùng bình nguyên. Cái này được gọi là chuyển khu chăn nuôi —— mỗi khi mùa thu tiến đến, mảng sơn mạch núi cao xung quanh thôn Cordouan đồng cỏ điêu linh, nhóm chăn cừu sẽ xua đàn cừu đi ra khỏi vùng núi, tới bình nguyên đồng cỏ ở phương xa tương đối ấm áp, cái này thường thường sẽ lướt qua biên giới, tiến vào trong các nước như Feineibote, Rumberg, đến đầu tháng năm, họ lại xua đàn cừu trở lại trong thôn, cắt lông cừu, cai sữa cho dê con, tháng sáu, bọn họ lên núi, tiến vào đồng cỏ trên núi cao, ở trong những túp lều, vừa chế tác pho mát, vừa chăn cừu, cho đến thời tiết chuyển lạnh. Cứ như vậy, nhóm chăn cừu hàng năm sẽ phải chuyển vùng chăn nuôi, bôn ba cả đời, chỉ có một ít thời gian là có thể trở lại trong thôn, cho nên, tuyệt đại bộ phận bọn họ đều là độc thân, rất khó kết hôn, không thể xây dựng gia đình, mà lẻ tẻ vài quả phụ vì sinh kế không thể không đi chăn cừu cực kỳ được hoan nghênh ở trong quần thể này. Raymond lặng lẽ. Qua hồi lâu, hắn do dự mở miệng nói: "Nghe lời cậu, chuyện này nghe qua cũng thú vị, có thể dùng để giết thời gian." Dưới tình huống bình thường, sau khi trong nhà quyết định đứa nhỏ nào sẽ đi chăn cừu, thì ở trong khoảng thời gian từ 15 đến 18 đưa nó đi tới nhà chủ đàn cừu giúp việc, học tập chăn cừu như thế nào, ba năm sau, đứa nhỏ này mới chính thức trở thành người chăn cừu, đi tìm người thuê làm. Raymond năm nay 17 tuổi đã tìm lý do khác nhau kéo dài chuyện này hơn hai năm, nếu cuộc sống không có gì biến hóa giống như hiện tại, vậy sang năm hắn nhất định phải đi học chăn cừu. "Đi thôi." Lumen vỗ vỗ bả vai Raymond, "Ba của cậu đang ở ngoài ruộng hay là trong nhà?" "Gần đây không có gì việc, Mùa Chay lại sắp tới, ông ấy không phải ở nhà, thì là ở quán bar." Raymond lại phát ra thanh âm cực kỳ hâm mộ, "Cái này cậu cũng không biết? Cậu quả nhiên không phải nông phu, cậu có người chị tốt mà!". (Mùa Chay hay Mùa Bốn mươi là một mùa phụng vụ quan trọng trong lịch phụng vụ của nhiều hệ phái Kitô giáo. Mục đích truyền thống của Mùa Chay là việc chuẩn bị của các tín hữu qua lời cầu nguyện, ăn năn, sám hối những tội lỗi, thực hành những việc bác ái, từ thiện và hãm mình.) Lumen hai tay đút túi, chậm rãi đi ở phía trước, không quan tâm Raymond cảm thán. Khi sắp đến quán bar cũ kỹ trong thôn, bên đường đi tới một người. Người này mặc áo khoác dài màu nâu sẫm có mũ trùm đầu, bên hông buộc dây thừng, dưới chân mang đôi giày mới tinh, nhìn qua chất liệu thì là giày da mềm màu đen. "Pierre, Pierre nhà Berry?" Raymond kinh ngạc ra tiếng. Lumen cũng dừng bước chân lại, nhìn về phía bên đường. "Là tôi." Pierre Berry cười phất phất tay. Anh ta hình thể hơi gầy, hốc mắt hơi lõm xuống, tóc đen cuộn tròn bóng nhờn, trên mặt đầy râu, không biết bao lâu rồi chưa có cạo. "Cậu trở lại khi nào vậy?" Raymond nghi hoặc hỏi. Pierre Berry là một người chăn cừu, hiện tại là đầu tháng tư, hắn nên ở bình nguyên đồng cỏ bên ngoài vùng núi để chăn thả, sao có khả năng xuất hiện ở trong thôn? Cho dù anh ta lần này di chuyển đi Rumberg hoặc là phía bắc Feineibote, hiện cũng chỉ vừa mới bắt đầu khởi hành, tới vùng núi Darliege rồi quay về, cần chừng một tháng mới có thể được. Pierre có đôi mắt màu lam ôn hòa mang cười, hơi cao hứng nói: "Không phải là Mùa Chay sắp đến rồi sao? Tôi đã nhiều năm không tham gia, năm nay thế nào cũng không thể bỏ qua! "Yên tâm, tôi có bạn giúp tôi trông đàn cừu rồi, làm chăn cừu là có chỗ tốt như vậy, không cần trông coi, chỉ cần tìm được người hỗ trợ, muốn đi thế nào thì đi thế đó, cực kỳ tự do." Mùa Chay là một ngày hội tồn tại rộng khắp các nơi ở Intis, mọi người dùng các loại hình thức nghênh đón mùa xuân tiến đến, khẩn cầu một năm thu hoạch phong phú. Cái này không có quan hệ gì tới giáo hội "Mặt Trời Vĩnh Hằng", giáo hội "Thần Hơi nước cùng Máy móc", nhưng đã hình thành phong tục dân tộc, lại không có tình huống sùng bái thần linh dị giáo, cho nên được phía chính thống ngầm đồng ý. "Cậu là muốn xem năm nay ai dược tuyển làm tinh linh mùa xuân phải không?" Lumen cười trêu ghẹo. Trong Mùa Chay thôn Cordouan, mọi người sẽ chọn ra một cô gái xinh đẹp sắm vai tinh linh mùa xuân, đây là một bộ phận của lễ mừng. Pierre cũng cười nói: "Tôi hy vọng là Aurore chị cậu, nhưng cô ấy khẳng định sẽ không đáp ứng, hơn nữa tuổi cũng không thích hợp." "Được rồi." Anh ta lập tức chỉ chỉ quán bar cách đó không xa, "Tôi đến giáo đường cầu nguyện, đợi lát nữa mời các cậu uống rượu." Raymond theo bản năng đáp lại: "Không cần, cậu cũng không có tiền gì." "Ha ha, thần linh dạy chúng ta, Dù chỉ có một đồng, cũng phải chia xẻ cùng anh em.' " Pierre nói một câu ngạn ngữ truyền lưu giữa những người chăn cừu trong địa khu Darliege. Lúc này, Lumen cười cười với Raymond: "Pierre phát tài rồi, khẳng định phải mời chúng ta uống rượu!" Cậu chỉ vào đôi giày da mới tinh của Pierre Berry nói. Pierre Berry rất là cao hứng: "Lần này chủ thuê không tệ, chia cho tôi mấy con, sau đó còn có một ít lông cừu, pho mát cùng da thuộc." Thù lao của những người chăn cừu là từ thực vật, một ít tiền cùng chia sẻ pho mát, lông dê, da thuộc vân vân, cụ thể có thể lấy được bao nhiêu, thì phải xem hợp đồng trước đó ký kết với chủ thuê là dạng gì. Mà đối với người chăn cừu phải lặn lội đường xa mà nói, một đôi giày da tốt, thích hợp là bức thiết nhất cũng là khát cầu thực tế nhất. Nhìn Pierre Berry đi về phía quảng trường trong thôn, Lumen ánh mắt dần dần trở nên trầm ngưng, mang theo vài phần nghi hoặc. Cậu lẩm bẩm không tiếng động: "Chỉ vì tham gia Mùa Chay, bỏ ra thời gian một hai tuần thậm chí gần một tháng để trở về?" Suy nghĩ một lát, Lumen thu hồi tầm mắt, cùng Raymond đi về phía quán bar. Quán bar không có tên, cũng không cần tên, thôn Cordouan cũng chỉ có một quán như vậy, thôn dân thích gọi nó là Quán rượu cũ. Vừa mới tiến quán bar, Lumen theo thói quen nhìn quanh một vòng. Đột nhiên, ánh mắt của cậu tạm dừng ở một chỗ. Cậu thấy được người nơi khác rời khỏi sớm nhất trong tối hôm qua. Người nơi khác rõ ràng không phải cùng một bọn với đám người Ryan, Leah, Valentine. Đây là một cô gái, mặc váy dài màu da cam, tóc nâu hơi xoăn, ánh mắt màu lam nhạt đang nhìn chằm chằm vào ly rượu màu đỏ nhạt trong tay. Dáng vẻ của cô, rõ ràng trông không cùng một khuôn hình với quán bar thấp bé tối tăm cũ nát này.