Chương 6: Phế tích

Lumen theo bản năng nhìn quanh một vòng, thấy cái bàn, giá sách, tủ quần áo cùng giường ngủ quen thuộc. Đây là phòng ngủ của cậu, nhưng bị sương mù màu xám nhàn nhạt bao phủ. Mộng thanh tỉnh? Mình đã mộng thanh tỉnh? Lumen đồng tử nháy mắt phóng đại. Mộng thanh tỉnh chỉ tuy đang nằm mơ, nhưng bản thân người đó vẫn duy trì thanh tỉnh khi suy nghĩ cùng năng lực ký ức, đây là một loại trạng thái tương đương hiếm thấy, người trải qua huấn luyện đặc thù có thể làm được với xác suất rất cao. Trước đó, Aurore vì cởi bỏ bí mật sương mù xám trong giấc mơ của Lumen, giúp cậu tiêu trừ hoàn toàn tai hoạ ngầm này, từng nhiều lần dùng phương pháp khác nhau sáng tạo mộng thanh tỉnh, nhưng đều không thể thành công. Mà hiện tại, Lumen khôi phục thanh tỉnh ngay ở trong giấc mơ một cách khó hiểu. Sau khiếp sợ kinh ngạc ngắn ngủi, Lumen tìm về suy nghĩ, trong lòng nghĩ tới một khả năng: "Là lá bài Tarot đại biểu 'bảy quyền trượng' kia tạo thành? "Cô gái kia có nói qua, lá bài này có thể trợ giúp mình cởi bỏ bí mật cảnh trong mơ... "Cho nên, tác dụng của nó chính là để cho mình tiến vào trạng thái mộng thanh tỉnh, có thể chân chính thăm dò khu vực sương mù xám bao phủ này? "Ừm... so sánh với ấn tượng của mình trước đó, sương mù xám hiện tại giống như phai nhạt đi rất nhiều, rất nhiều..." Trong khi suy nghĩ trong đầu thay đổi thật nhanh, Lumen nghiêng người, bước nhanh tới bên cạnh ghế dựa, hai tay chống lên bàn ở vách tường, thăm dò nhìn về phía ngoài cửa sổ. Đập vào mắt cậu đều không phải là cảnh tượng mà cậu quen thuộc. Mộng này cũng không có tạo lại thôn Cordouan mà cậu sinh sống. Ở dưới sương mù xám trắng nhạt mà loãng kia, làm cho người ta chú ý nhất là một ngọn núi cao ngất, nó thuần túy tạo thành từ đá màu nâu đỏ cùng bùn đất đỏ nâu, kéo dài chừng hai ba chục mét về phía bầu trời. Xung quanh ngọn núi này là từng vòng kiến trúc, chúng nó hoặc đã sụp đổ, hoặc bị cháy đen, làm cho người ta nhìn không ra bộ dáng khi còn hoàn chỉnh là gì nữa. Từ chỗ Lumen nhìn ra, chúng nó giống như là lăng mộ bị phá hư, bố trí với hình thức vòng tròn không tính là chỉnh tề. Mà toàn bộ khu vực, mặt đất gồ ghề, đá vụn rất nhiều, không có một cọng cỏ dại nào. Mặt khác, sương mù trên trời cao chuyển đậm chuyển trắng, Lumen không thể nào xác nhận có mặt trời hay không, chỉ biết nơi này cực kỳ tối tăm, như chỉ có ánh sao chiếu rọi bóng đêm. Tập trung quan sát một hồi, cậu thấp giọng tự nói: "Đây là toàn bộ cảnh tượng giấc mộng?" Giấc mộng làm rối rắm cậu rất nhiều năm này, trạng thái chân thật là như thế này? Sau thất thần ngắn ngủi, Lumen suy nghĩ về vấn đề càng thêm thực tế: "Cái gọi là bí mật trong mơ kia giấu ở nơi nào? "Trên ngọn núi kia, hay là trong kiến trúc bị phá hư kia?" Lumen không có vội vàng rời khỏi phòng ngủ để tiến vào khu vực nọ, thăm dò cảnh trong mơ, mà vẫn dừng lại ở tại chỗ, đánh giá mọi nơi có thể nhìn thấy. Đột nhiên, cậu cảm giác trong phế tích kiến trúc quây xung quanh ngọn núi kia có bóng dáng chợt lóe qua. Ngại ở bản thân căn nhà chỉ có hai tầng, độ cao không đủ, mà sương mù xám tuy mỏng, nhưng cảm giác tồn tại là không thể bỏ qua, Lumen nhất thời cũng không thể khẳng định mình có xuất hiện ảo giác hay không. Sau một hồi, cậu thong thả thở hắt ra, nói ở trong lòng với bản thân: "Không nên gấp, phải có kiên nhẫn, không nên gấp, phải có kiên nhẫn. "Xem qua, cảnh trong mơ này thật sự không hề thiếu bí mật, nó tựa như không hoàn toàn thuộc về mình, thăm dò mù quáng rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm... "Ừm, sáng mai phải đi tìm cô gái kia, xem có thể hỏi tình huống chi tiết hay không, sau đó mới quyết định làm như thế nào..." Trong khi suy nghĩ xoay chuyển, Lumen thu hồi tầm mắt, chuẩn bị thoát ly cảnh trong mơ này, an tâm mà ngủ. Nhưng cậu đang ở trong trạng thái thanh tỉnh nhất thời cũng không biết nên làm thế nào mới có thể khiến bản thân chân chính tỉnh lại. Sau khi lần lượt ám chỉ thất bại, cậu nằm lên trên giường, cố gắng để cho tư duy bản thân trở nên hỗn độn, mô phỏng trạng thái trước kia ngủ. Bất tri bất giác không biết qua bao lâu, Lumen ngồi bật dậy, thấy ánh mặt trời màu vàng nhạt xuyên thấu qua bức màn thẩm thấu vào trong phòng. "Cuối cùng đã tỉnh... "Quả nhiên, ngủ ở trong mơ sẽ khôi phục loại trạng thái mơ mơ màng màng này, sau đó có thể thoát ly..." Lumen nhẹ nhàng thở ra, tự nói không tiếng động. Đúng lúc này, cửa vang lên tiếng gõ thùng thùng thùng. "Aurore?" Lumen trong lòng căng thẳng, lo lắng đã xuất hiện phát triển gì không tốt. "Là chị." Thanh âm Aurore truyền vào trong phòng. Lumen xoay người xuống giường, bước nhanh đi đến cạnh cửa, cầm lấy tay nắm kéo ra sau. Ngoài cửa quả thật là Aurore, cô mặc váy ngủ lụa màu trắng, tóc dài màu vàng để xõa ở sau người. "Thế nào rồi?" Cô tựa như thực xác định Lumen là vừa tỉnh lại. Lumen không có giấu diếm, mang những gì mình gặp được nói cho Aurore từ đầu chí cuối. Aurore giống như đang suy nghĩ gật gật đầu: "Lá bài nọ tác dụng là giúp em mộng thanh tỉnh..." Cô lập tức hỏi: "Kế tiếp em tính làm thế nào?" Lumen "ừm" một tiếng: "Sau khi ăn một chút gì đó, em phải đi tìm cô gái kia, xem có thể có thêm tình báo hay không, biết rõ dụng ý chân thật của cô ta." "Có thể." Aurore không có phản đối. Cô lại nói tiếp: "Chị cũng sẽ viết thư tìm người hỏi về cảnh trong mơ mà em miêu tả, xem sự vật này đến cùng đại biểu cho cái gì." Nói tới đây, cô liếc mắt nhìn Lumen vẻ mặt đột nhiên khẩn trương một cái, nở rộ nụ cười nói: "Yên tâm, chj sẽ có chỉnh sửa nhất định, cũng sẽ không đưa ra toàn bộ một lần, đạo lý tuần tự mà tiến là chị dạy cho em đó. "Ưm, thời điểm trao đổi với cô gái kia, đừng có cưỡng cầu, tận lực bảo trì thân mật, cái này không thể hiện chúng ta sợ hãi cô ta, chỉ là nhiều thêm bạn vẫn tốt hơn so với nhiều thêm kẻ địch." "Không thành vấn đề." Lumen trịnh trọng đáp ứng. ... ... Thôn Cordouan, quán rượu cũ. Lumen vừa tới gần quầy bar, liền nói với ông chủ Morris Besne kiêm chức người pha chế quán bar: "Cô gái xứ khác ở phòng nào vậy?" Quán rượu cũ bản thân cũng là nhà trọ duy nhất trong thôn, lầu hai có sáu phòng dùng để ở. Morris Besne không tính là béo, cũng không khôi ngô, tóc đen mắt lam giống với đại bộ phận thôn dân, đặc điểm lớn nhất là cái mũi luôn hồng hồng, đây là thường xuyên uống rượu mà có. Ông ta có họ hàng với mục sư Guillaume Besne, nhưng quan hệ cũng không gần, thuộc về anh em họ bà con xa. "Cậu hỏi cái này làm gì?" Morris Besne tò mò hỏi, "Kiểu cô gái đến từ thành phố lớn này sẽ để ý tới loại nhà quê ở nông thôn như cậu sao?" Trên mặt ông ta mang theo vẻ mặt tò mò rõ ràng, đặc biệt có hứng thú đối với quan hệ không bình thường giữa nam và nữ. "Chính ông không phải cũng là dân quê đó sao, nhà quê chân đất?" Lumen cười cười, sau đó tùy tiện biên lý do, "Cô gái đó tối hôm qua rơi đồ, sáng nay tôi phát hiện, nên mang đến cho cô ta." "Phải không?" Morris Besne tỏ vẻ hoài nghi đối với độ đáng tin của Lumen. Người này trong mười câu đã có tám câu là biên ra. "Không thfi sao? Ông cảm thấy cô ta có thể coi trọng tôi?" Lumen đúng lý hợp tình. "Cũng đúng." Morris Besne bị thuyết phục, "Cô ta ở phòng gần quảng trường, đối diện phòng tắm." Nhìn theo Lumen đi về phía thang lầu, ông chủ quán bar này vừa lau ly rượu, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng không phải không có khả năng, thời điểm nào đó, người ta cũng muốn nếm thử khẩu vị mới..." Ông ta nói thầm lại vừa vặn để cho Lumen nghe được. ... ... Lầu hai quán bar, Lumen theo lối đi tối tăm tìm được phòng tắm duy nhất, sau đó thấy trên tay nắm màu đồng thau của cánh cửa gỗ màu đỏ sậm đối diện có treo một cái bảng làm từ tờ giấy màu trắng. Mặt trên dùng tiếng Intis viết: "Đang nghỉ ngơi, "Xin đừng quấy rầy." Lumen cúi đầu nhìn vài giây, không có vội vã gõ cửa, ngược lại lui hai bước, đứng dựa vào tường. Cậu tính ở chỗ này chờ cô gái kia ra ngoài. Cậu trước kia lưu lạc có sinh sống ở giáo hội, khi cơ hội xuất hiện, phải vô cùng quyết đoán mà thử, hết sức nắm chắc, không thể có chút do dự nào, không thể nghĩ trước suy sau, không thể để ý mặt mũi, không thể yếu đuối khiếp đảm, nếu không cơ hội sẽ xói mòn, bản thân sẽ lâm vào tuần hoàn ác tính càng thêm bi thảm, mà khi cơ hội chưa xuất hiện, phải kiên nhẫn, phải kiên trì, phải khắc chế tất cả sự không khoẻ để chờ đợi. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lumen đứng ở nơi đó, không có chút nóng nảy nào. Nếu có ai đứng ở trong này, nếu không phải cậu ngẫu nhiên sẽ động tay động chân, chỉ sợ sẽ xem cậu như là một pho tượng pho tượng vậy. Rốt cuộc, cánh cửa kia kẹt một tiếng mở ra. Cô gái nọ thay đổi cái váy dài màu xanh nhạt, tóc nâu buộc ở sau đầu. Cô ta dùng đôi mắt màu lam nhạt nhìn qua Lumen một giây, lại cúi đầu nhìn nhìn tấm bảng bằng giấy treo ở tay nắm cửa phòng, cười hỏi: "Đợi bao lâu rồi?" Cô tuyệt không kinh ngạc đối với Lumen xuất hiện ở đây. Lumen đi về phía trước một bước nói: "Cái này không quan trọng." Cậu cố gắng để cho giọng điệu của mình bình thản, có vẻ không có vội vàng. "Cậu có gì muốn hỏi?" Cô gái kia nói khá là trực tiếp. "Ngay ở đây?" Lumen nhìn trái nhìn phải. Cô gái kia mỉm cười hồi đáp: "Cậu nếu không để ý, tôi cũng không ngại." Lumen thật ra đã quan sát, đám người Ryan, Leah vốn cũng ở đây lúc này tựa như không có trong khách sạn, lầu hai quán bar trừ mình cùng cô gái trước mặt thì không có ai khác. Cậu tổ chức ngôn ngữ nói: "Cảnh trong mơ kia đến cùng là cất giấu bí mật gì?" Cô gái kia cười nói: "Đây là tự cậu trả lời, mà không phải hỏi tôi." Cô ta dừng một chút lại nói: "Tôi chỉ có thể nói cho cậu, có thể ở nơi đó thu hoạch được lực lượng Siêu phàm nào đó." Lực lượng Siêu phàm... Lumen đầu tiên là trong lòng chợt động, lập tức nghi hoặc hỏi: "Trong mộng được lực lượng Siêu phàm có ý nghĩa gì? "Nó cũng sẽ không ảnh hưởng đến hiện thực." Cô gái kia cười cười: "Ở lĩnh vực Siêu phàm, tất cả đều có khả năng. "Có lẽ, thật có thể ảnh hưởng thì sao?" Lực lượng Siêu phàm mà mình đau khổ truy tìm lại lấy phương thức này xuất hiện ở trong cuộc sống của mình? Lumen lặng lẽ không biết nói gì. Cô gái kia thu liễm vẻ mặt, nghiêm túc bổ sung: "Tôi phải nhắc nhở cậu một câu, nơi đó tràn ngập nguy hiểm, chết đi ở nơi đó, cậu sẽ hoàn toàn tử vong." Thăm dò cảnh trong mơ kia mà có gì thì mình ở ngoài hiện thực cũng sẽ tử vong? Lumen không thể lý giải, nhưng lựa chọn tin tưởng. Một là sương mù xám ở trong mơ này đã làm rối rắm cậu nhiều năm quả thật có vẻ đặc thù, hai là chị Aurore có nói qua, cẩn thận sẽ không có sai lớn, tình nguyện nhìn vấn đề khó khăn một chút nghĩ hậu quả nghiêm trọng một chút, cũng không thể xem thường, sơ ý. Sau vài giây, cậu mở miệng hỏi: "Nếu tôi không thăm dò, sẽ có hậu quả gì?" "Trên lý luận mà nói, không có hậu quả gì, không có ai bắt buộc cậu." Cô gái kia suy nghĩ rồi nói, "Nhưng tôi không xác định theo thời gian trôi qua nó sẽ không phát sinh biến hóa, mà chỉ cần xuất hiện biến hóa, khả năng tạo nên tình huống xấu là cao hơn nhiều so với biến tốt." "Cao bao nhiêu?" Lumen truy hỏi, "90% so với 10%?" "Không, 99.99% so với 0.01%." Cô gái kia nghiêm cẩn bồi thêm một câu, "Đương nhiên, cái này chỉ là phán đoán của cá nhân tôi, cậu có thể không tin." Lumen nhất thời lâm vào giãy dụa, suy nghĩ trong đầu cũng phân nhánh: "Mình gần đây càng ngày càng cảm thấy cảnh trong mơ kia là tai hoạ ngầm, theo đuổi mặc kệ là lựa chọn tệ nhất... "Nhưng thật thăm dò, ở dưới tình huống cái gì cũng không biết, khả năng có ngoài ý muốn là cực kỳ cao... "Chờ sau khi Aurore từ trong thư từ với bạn tìm hiểu được tình báo nhất định thì mới thử? "Nhưng như vậy, Aurore khẳng định sẽ không đồng ý mình mượn cơ hội thăm dò cảnh trong mơ thu hoạch lực lượng Siêu phàm... "Mình điều tra chân tướng truyền thuyết không phải là đang tìm kiếm lực lượng Siêu phàm sao... "Nhưng quá nguy hiểm, thật sự sẽ dẫn đến cái chết... "Hay là, trước tiên bước đầu thăm dò ở rìa phế tích cảnh trong mơ, không mạo hiểm xâm nhập? Cái này cũng tương đương với sưu tập tình báo... "Ừm, có thể mang đối thoại này nói cho Aurore, nhưng không thể đề cập tới có khả năng thu hoạch lực lượng Siêu phàm..." Sau khi một đám ý tưởng lắng đọng lại, Lumen nhìn cô gái đối diện, trầm giọng hỏi: "Cô đến cùng là ai? "Vì sao lại cho tôi lá bài Tarot kia, vì sao lại cho tôi cơ hội thăm dò cảnh trong mơ?" Cô gái nọ mỉm cười: "Chờ cậu mở ra bí mật cảnh trong mơ, tôi sẽ nói cho cậu."